Quan Khí​

Chương 1148 : Một số thay đổi của Tiền Minh Phú

Ngày đăng: 20:29 18/04/20


Từ trong thư phòng đi ra, Uông Nhật Thần nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh đang ngồi, nói:



- Trạch Vinh, đừng nghe thằng này nói, chưa ngày nào học được đường ngay, cháu cứ làm theo phương thức phát triển hiện tại là được.



Lúc này Vương Trạch Vinh vẫn đang hồi tưởng lại những lời Uông Chính Phong nói, đặc biệt là hắn nói đã làm chuyện có lỗi với mình và mong mình tha thứ. Điều này làm cho mình rất nghi hoặc, chẳng lẽ Uông Chính Phong đã làm chuyện gì đó có lỗi với mình? Nghe thấy Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh nói:



- Cháu biết rồi ạ.



Tới ngồi xuống bên cạnh, Uông Nhật Thần nói:



- Nhà này không giống một gia đình nữa, chẳng có sức sống tí nào! Chờ Tiểu Phỉ trở lại thì mới tốt được!



Đang nói chuyện thì Uông Kiều cũng tới.



Vừa đi vào cửa, nhìn thấy Vương Trạch Vinh đang ngồi ở ghế, hai mắt Uông Kiều sáng lên, vẻ mặt lập tức hiện lên sự kinh ngạc, vui mừng nói:



- Em còn tưởng anh đã về Nam Điền rồi chứ!



- Vừa mới nói chuyện với bố em.



Vương Trạch Vinh chỉ chỉ về phía thư phòng.



- Ồ, bố cũng đến ư!



Uông Kiều cũng bất ngờ, cười cười với Vương Trạch Vinh xong rồi đi thẳng vào thư phòng.



Nhìn theo bóng lưng Uông Kiều, Uông Nhật Thần nói:



- Tiểu Kiều đúng là khổ nhất, nó chỉ có một thân một mình!



Nói xong lão liền lắc đầu.



Vương Trạch Vinh nói:



- Về vấn đề hôn nhân, cháu thấy dân chúng bình thường còn hạnh phúc hơn đó, bọn họ có thể trải qua một cuộc sống gia đình bình thản!



Vương Trạch Vinh nói lời này cũng có phần cảm khái, mình cũng có mấy người phụ nữ nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà mình gần như phải sống cuộc sống cấm dục. Nếu gần đây không phải có Long Hương Băng tới Nam Điền thì mình hoàn toàn không có cái gọi là sinh hoạt nam nữ.



Uông Nhật Thần nói:



- Có được tất có mất, dứt bỏ được mới là đạo lý!



Vương Trạch Vinh gật gật đầu.



Lúc này Uông Kiều từ thư phòng đi ra, nói với hai người:




- Tôi không phải là đồng chí!



Tư Mã Tú mỉm cười nói với Uông Kiều:



- Tôi đương nhiên biết cô không phải nữ đồng chí rồi!



(ND: Nữ đồng chí ở trong trường hợp này gần như là tiếng lóng ám chỉ đồng tính nữ).



Vừa nghe lời này thì mặt Uông Kiều đỏ bừng lên. Trong khi cười nói thì mọi người đã đi vào bên trong rồi.



Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua quan khí của Tiền Minh Phú, trong lòng thầm nghĩ thằng này đúng là loại người đánh không chết, nhanh như vậy mà đã bổ sung lại quan khí!



Khi tới bàn rượu thì vị trí ngồi lại có vấn đề, vốn là sắp xếp theo chức quan lớn nhỏ thì Vương Trạch Vinh phải ngồi ghế chủ vị, nhưng giờ lại xuất hiện Uông Kiều và bởi vì có bối cảnh sau lưng nàng nên Tư Mã Tú đã nghĩ để cho nàng ngồi chủ vị.



- Bí thư Vương là lãnh đạo lớn nhất, hay là chúng ta mời anh ấy ngồi chủ vị đi, tôi ngồi cạnh là được rồi, dù sao tôi cũng tới ăn chùa mà, mau ngồi xuống ăn cơm đi!



Uông Kiều làm sao có thể ngồi lên đầu Vương Trạch Vinh được, sau khi nói xong liền kéo Vương Trạch Vinh ngồi xuống.



Nhìn thấy hai vợ chồng Tiền Minh Phú cứ cò kè chuyện ghế ngồi, Vương Trạch Vinh ngồi xuống ghế chủ vị nói:



- Đừng nói nhiều nữa, chúng ta ăn cơm bàn tròn nên đừng có quy tắc nhiều như vậy, tất cả mọi người ngồi xuống đi.



Vương Trạch Vinh vừa nói như vậy thì ba người mới ngồi xuống.



- Bí thư Vương, Uông phu nhân, hiếm khi có dịp mọi người gặp nhau, tôi xin kính mọi người một ly trước.



Tiền Minh Phú há to nốc sạch chén rượu.



Vương Trạch Vinh có cảm giác thái độ của Tiền Minh Phú hôm nay có biến hóa rất lớn, không giống như loại ngông cuồng như hồi mới đến Nam Điền mà có phần khiêm tốn hơn.



Nhìn từ bề ngoài thì tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được Tiền Minh Phú như đang bày tiệc bồi tội với Vương Trạch Vinh vậy. Chắc là tên này mới bị Tư Mã Hồng gõ đầu rồi!



Vương Trạch Vinh cũng nâng chén nói:



- Chủ tịch Tiền, tỉnh Nam Điền rất hi vọng ngài mau chóng trở lại công tác, hiện tại công tác của tỉnh đang được triển khai toàn diện nên không thể thiếu một chủ tịch như ngài được!



- Bí thư Vương, nói thật, tuy rằng tôi mới đến Nam Điền được một thời gian rất ngắn nhưng tôi rất có cảm tình với nơi đây. Lần này chính là muốn hỏi xem chừng nào thì ngài trở về, tôi xin đi cùng cho tiện!



Đây hoàn toàn là một câu vô nghĩa, lên tới cấp bậc tỉnh ủy rồi mà còn cần đi nhờ xe ư?



- Ừ, ngày mai tôi sẽ trở về, nếu như anh đã chuẩn bị xong thì mai chúng ta sẽ về cùng nhau.



Vương Trạch Vinh đã sớm minh bạch, ngoài mặt thì bày vẽ như này nhưng quan khí của Tiền Minh Phú lại vẫn không cùng hướng với mình. Tên này đang hi vọng cài vào mình để cùng tranh giành Nam Điền. Giờ Tiền Minh Phú mới thật sự là một đối thủ thú vị!