Quan Khí​

Chương 1152 : Làm rõ manh mối

Ngày đăng: 20:29 18/04/20


Ngoài mặt thì trong toàn bộ bữa tiệc Chu Thế Khánh và Lý Kiền Ý không hề có biểu hiện gì gọi là đối chọi gay gắt cả, nhưng Vương Trạch Vinh có thể nhìn thấy sự biến hóa của quan khí. Sau khi thấy được cuộc tranh đấu quan khí của hai người bọn họ, Vương Trạch Vinh đã được nâng cao rất nhiều về phương diện so chiêu trên thượng tầng.



Tiễn hai người xong, Vương Trạch Vinh bắt tay Tiền Minh Phú nói:



- Ngày mai chúng ta cùng về Nam Điền đi.



- Tôi đã cho người đi đặt vé máy bay rồi, có gì chúng ta gặp lại ở sân bay nhé.



Tiền Minh Phú cũng mỉm cười nói.



Có Chu Thế Khánh nâng đỡ nên Tiền Minh Phú thấy mạnh lên vài phần, hắn cảm thấy mình không vô dụng mấy khi ở trước mặt Vương Trạch Vinh. Thấy Tiền Minh Phú đã thu xếp xong vé máy bay, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:



- Tốt lắm, hẹn đến đó gặp lại.



- Bí thư Vương, tôi sẽ đưa anh về.



Uông Kiều nói với Vương Trạch Vinh.



- Ha ha, đi cùng xe thật tiện lợi.



Nói rồi Vương Trạch Vinh vào trong xe Uông Kiều ngồi.



Nhìn theo bóng xe của Uông Kiều, Tư Mã Tú nghi hoặc nói với Tiền Minh Phú:



- Sao hai người bọn họ lại cùng đến cùng đi nhỉ?



Tiền Minh Phú nói:



- Chắc là do Vương Trạch Vinh đã cứu Uông Phỉ, xem ra quan hệ giữa Vương Trạch Vinh với Uông gia rất sâu!



- Đây cũng không phải chuyện tốt gì, Lâm gia cũng không phải người bình thường dễ chọc vào!



Tư Mã Tú có phần bận tâm.



Vẻ mặt Tiền Minh Phú cũng hơi nặng nề nói:



- Vốn anh chỉ nghĩ rằng Vương Trạch Vinh có giao tình với Uông gia, bây giờ thì thấy hắn với Uông Kiều cũng rất tốt, phải coi trọng việc này mới được!
Động tác này có chút ám muội, bộ dạng thẹn thùng này khiến cho Vương Trạch Vinh thất thần.



Cảm nhận được ánh mắt của Vương Trạch Vinh, khuôn mặt của Uông Kiều đỏ bừng lên, nàng cũng không ngờ mình lại đấm nhẹ Vương Trạch Vinh như vậy, đây cũng không phải là quan hệ bình thường! Đặc biệt là trong xe lúc này chỉ có hai người.



Vương Trạch Vinh nhanh chóng khôi phục lại phản ứng, vội nói tránh đi:



- Lần này bọn Lý Kiền Ý không có cơ hội lên tiếp ư?



Uông Kiều cũng nhân cơ hội nói:



- Lần này cũng chưa phải cơ hội cho bốn người bọn họ, chủ yếu là đang hành động cho nhiệm kỳ sau nữa.



Lần này thì sao? Vương Trạch Vinh lập tức có một nghi vấn, nghĩ rằng Uông Kiều cũng không có khả năng biết được tình huống cuối cùng nên hắn đành nhịn lại.



- Hiện giờ anh tiến hành hợp tác với Lý Kiền Ý và Lô Ninh Quốc, hai người này thì một người là thân tín của tổng bí thư Lâm, một người là thân tín của Lão bí thư, sự hợp tác giữa bọn họ cũng là tự nhiên, cũng là một loại hợp tác giữa các thế lực mạnh nhất. Chẳng qua tuy hai người đã kết minh nhưng vẫn âm thầm tranh đấu ngôi vị số 1, Chu Thế Khánh và Ngô Tán Lâm cũng tiến hành hợp tác, sự hợp tác giữa bọn họ thì đơn giản hơn một tí và cũng không phải là tuyệt đối. Mọi người trong cái vòng tròn này cũng còn một số quan hệ hợp tác, có lẽ vào thời điểm nào đó thì quan hệ hợp tác vốn có sẽ lại sinh ra một tí thay đổi.



Vương Trạch Vinh rất tán đồng lời này, đích thân hắn đã tiếp xúc với hai người Lý Kiền Ý và Lô Ninh Quốc. Bây giờ nhìn bề ngoài thì bọn họ đang hợp tác nhưng ai dám bảo đảm bọn họ không có hứng thú đối với vị trí kia! Hơn nữa, nếu đã có thể tiến vào bộ chính trị thì há có người nào là đèn cạn dầu chứ.



Thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu được phần nào, lúc này Uông Kiều mới cười nói:



- Hiểu chưa? Trong chuyện này cũng không có gì là tuyệt đối cả, vừa rồi tại sao anh lại mượn được sức của bọn họ? Mấu chốt chính là lực lượng nhất định sau lưng em, rất nhiều người không nhìn rõ được lực lượng này!



Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:



- Tấn công mọi người đều coi tôi như một công cụ!



Uông Kiều lại khẽ cười nói:



- Anh không phải là công cụ gì cả? Bọn họ muốn lôi kéo được lực lượng sau lưng anh, chỉ cần chiếm được sự ủng hộ của lực lượng sau lưng anh thì đây không chỉ là vấn đề tăng một hai phần thực lực.



Sau buổi nói chuyện với Uông Kiều, Vương Trạch Vinh đã hiểu thêm một phần dụng tâm của bốn người trong ngũ kiệt kia. Nghĩ đến sau lưng mình ngoại trừ hai nhà Hạng, Uông thì cũng có thể nhân cơ hội dựa vào Lão bí thư và tổng bí thư Lâm, lại nghĩ đến lực lượng của các ông bà già kia thì khóe miệng hắn khẽ nhếch lên. Ai mượn thế ai thì giờ cũng khó mà nói, bọn họ muốn mượn thế mình thì sao mình không mượn bọn họ để phát triển Nam Điền. Bọn họ đang tranh đoạt không ngừng, còn mình thì liên tục dùng thành tích để nói. Nếu các ông bà già sau lưng mình đang âm thầm dẫn luồng máu mới vào thì mục đích của bọn họ chắc chắn là hi vọng Trung Quốc có thể chọn được người xuất sắc nhất về các phương diện, mình không phải là không có hi vọng đó chứ? Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, Uông Kiều thầm tán thưởng trong lòng, Vương Trạch Vinh này là người có ngộ tính rất cao, mình chỉ vừa điểm một chút là hắn đã có điều tâm đắc rồi!



- Trạch Vinh, tất cả mọi người đều gửi gắm hi vọng vào người anh đó, hiện giờ anh cần phải làm đó là đừng quản tới người ta đang làm gì mà hay cứ làm tốt thành tích là được rồi.



Lúc này Vương Trạch Vinh lại hiểu thêm một phần về con đường mà mình bước đi, hắn cảm thấy mình xem như đã rõ được manh mối ít nhiều.