Quan Khí
Chương 1219 : Bị đâm xe
Ngày đăng: 20:30 18/04/20
Tư Mã Hoành rất hài lòng với Vương Trạch Vinh. Nhìn Vương Trạch Vinh, Tư Mã Hoành thầm nghĩ nếu con rể mình là Vương Trạch Vinh thì tốt quá. Lúc này Tư Mã Hoành không khỏi hâm mộ Hạng Nam, thầm nghĩ sao con gái mình lại lấy một người như vậy. Chẳng qua dù như thế nào thì Tiền Minh Phú cũng là con rể ông, ông phải giúp Tiền Minh Phú vì con gái.
Nghĩ đến đã thỏa thuận xong với Vương Trạch Vinh, Tư Mã Hoành hơi đỏ mặt. Ông đường đường là Ủy viên trưởng vậy mà đi trao đổi với Vương Trạch Vinh. Nói chuyện xong, Tư Mã Hoành vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh, tương lai là của người trẻ tuổi, chỉ cần hết lòng trong công việc thì tương lai của cậu rất sáng lạng.
- Xin Ủy viên trưởng giúp đỡ nhiều, tôi còn nhiều điểm cần học tập.
Vương Trạch Vinh rất cung kính nói.
Tư Mã Hoành cười nói:
- Sau này rảnh rỗi thì tới nhà tôi chơi, chúng ta cùng nhau trao đổi.
Từ phòng đi ra, Vương Trạch Vinh thấy ánh mắt dò hỏi của vợ chồng Tiền Minh Phú. Vương Trạch Vinh nói với Tiền Minh Phú:
- Lão Tiền, mau về Nam Điền.
Tuy biết Tư Mã Hoành sẽ dùng hai ngày tới điều tra Tiền Minh Phú, Vương Trạch Vinh vẫn tỏ vẻ hy vọng Tiền Minh Phú mau chóng về Nam Điền. Vừa nãy hai vợ chồng đã lén nói chuyện với nhau vì không hiểu sao ông bố lại gọi Vương Trạch Vinh vào nói chuyện. Thấy Vương Trạch Vinh đi ra, hai người nhìn nhưng không thấy vẻ mặt gì đặc biệt cả.
- Bí thư Vương, tôi định ngày kia sẽ về Nam Điền.
Tiền Minh Phú bây giờ rất muốn về Nam Điền. Nam Điền đang phát triển mà y lại ở Bắc Kinh, vậy là mất cơ hội. Hơn nữa y cũng không muốn ở mãi trong nhà Tư Mã Hoành, nghĩ tới Nam Điền cũng có một cô ả xinh xắn đang đợi, Tiền Minh Phú liền nóng lòng.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Vậy là tốt.
Vương Trạch Vinh rất nhanh chào và rời đi.
Tư Mã Hoành lúc này lại đang nghĩ đến lời Vương Trạch Vinh nói. Ông thầm quan sát Tiền Minh Phú và nghĩ Tiền Minh Phú luôn tỏ vẻ nghe lời với mình, vậy sao Chu gia kia lại thầm theo dõi? Nói thật Tư Mã Hoành vẫn không muốn xen vào việc của con gái, càng không muốn theo dõi Tiền Minh Phú. Theo ông nghĩ thì Tiền Minh Phú dựa vào mình lên chức, cho y mấy lá gan cũng không dám làm loạn. Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, ông cảm thấy đây không phải việc bình thường.
Tư Mã Hoành đang ngồi đó thì Tiền Minh Phú đã tiễn Vương Trạch Vinh xong và đi vào nhà.
- Bố, con muốn đến chi nhánh tỉnh ở Bắc Kinh. Lần trước con đã giao một công việc cho các đồng chí ở đây làm, con đi tìm hiểu chút.
Tiền Minh Phú vốn không định nói với Tư Mã Hoành nhưng thấy ông bố vợ nghiêm túc như vậy liền nói một câu.
- Anh là Chủ tịch tỉnh thì phải gương mẫu mới được. Nam Điền đang phát triển, anh nếu có thể cống hiến sức lực cho sự phát triển của Nam Điền, nhân dân Nam Điền sẽ nhớ anh, cũng có lợi cho sự phát triển của anh.
Tư Mã Hoành nói.
- Con đi.
Tiền Minh Phú nhìn Tư Mã Tú, Tư Mã Tú nói:
- Anh không phải nói đi siêu thị với em sao?
- Công việc quan trọng hơn, anh không phải muốn biểu hiện một chút sao?
- Mày dám đánh lại ư, mày biết ông làm gì không? Biết khôn thì bồi thường cho ông, nếu không ông đánh mày đến không ai nhận ra.
Thấy Vương Trạch Vinh tránh được hai đấm, người đàn ông liền rút chiếc cờ lê trong xe ra đập vào đầu Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh không nhịn được nữa mà vung tay đánh trả.
Tên kia thấy Vương Trạch Vinh đánh tới thì cũng nghiêng người tránh được sang bên.
Vương Trạch Vinh giật mình một chút, đối phương cũng có chút bản lĩnh.
Chẳng qua lần sau đối phương không còn may mắn như vậy nữa, bị trúng một đấm của Vương Trạch Vinh làm lùi mấy bước. Đây còn là do Vương Trạch Vinh không dùng hết sức.
Tên kia rất giật mình, y đánh nhau bao năm mà chưa có đối thủ, không ngờ rằng lại không thể xử lý Vương Trạch Vinh.
Nhìn Vương Trạch Vinh, y đang định nói chuyện thì nghe thấy ả kia nói:
- Sao thế hả, anh không phải nói mình đánh giỏi lắm sao?
Nghe thấy thế làm tên này mất mặt, y cởi áo ngoài ném xuống đất rồi vung nắm đấm đánh vào Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh tránh và vung nắm đấm đánh cho đối phương ngã xuống mặt đất.
Lúc này Vương Trạch Vinh cũng lắc đầu. Hôm nay nếu mang Lý Minh Quốc tới thì chuyện đơn giản rồi.
Nhìn tên kia ngã xuống mặt đất, Vương Trạch Vinh bước qua.
- Do chúng tôi sai, tôi trả anh tiền sửa xe.
Người đàn ông kia cũng là kẻ nhanh nhạy, y biết phải chịu thiệt nên chấp nhận bồi thường.
Thấy Vương Trạch Vinh còn đi tới, tên này nói với ả phụ nữ:
- Đưa ví của anh cho anh kia.
Ả này không ngờ Vương Trạch Vinh đánh ngã người của mình nhanh như vậy, ả vội vàng lấy cặp đen từ trong xe ra.
- Bên trong có 30 ngàn có lẽ đủ để bồi thường xe của anh.
Vương Trạch Vinh nhìn xe rồi gọi cho Hạng Định bảo tìm người đến xử lý.
Vương Trạch Vinh vốn không định lấy tiền chẳng qua nghĩ xe mình cần sửa, hắn liền cầm tiền.
Khi Hạng Định tới thấy tình hình thì có chút giật mình. Xe Vương Trạch Vinh bị đâm không nhẹ, nghĩ Vương Trạch Vinh nếu xảy ra chuyện thì sao. Hạng Định rất tức giận trừng mắt nhìn tên kia.
Vương Trạch Vinh ném tiền cho Hạng Định rồi nói:
- Tiền bọn họ bồi thường, ghi địa chỉ bọn họ, còn thừa thì trả lại.