Quan Khí​

Chương 1256 : Cái nhìn toàn cục

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện mình nếu muốn tiến thêm một bước mà chỉ nghĩ tới mỗi Nam Điền thì không được, phải bắt đầu bồi dưỡng một cái nhìn toàn cục!



Uông Nhật Thần cũng chỉ là nhụt chí nhất thời, sau khi được Vương Trạch Vinh khuyên nhủ cộng thêm nghĩ tới tình hình đứa chắt trai bảo bối nên ánh mắt lão lại sáng rực một lần nữa.



- Trạch Vinh, cháu phải biết rằng, một người nếu muốn xông pha chính trị thì chỉ dựa vào nắm tay là không đủ, đây là một xu thế chung cần phải có!



Uông Nhật Thần bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm cho Vương Trạch Vinh.



Vương Trạch Vinh đã hiểu được ít nhiều về việc này, giờ nghe được Uông Nhật Thần nói như vậy liền gật đầu nói:



- Về phương diện này cháu cũng có chút tâm đắc.



- Trạch Vinh à, tục ngữ nói một hảo hán cần phải có ba cái giúp. Cháu muốn lên cao mà bên dưới không có người nào phất cờ hò reo thì quyết không thể thành công!



- Khó trách mọi người đều không ngừng tranh đấu khắp nơi!



Vương Trạch Vinh cảm thán nói.



- Không hẳn đúng như vậy mà phải nói là mỗi một địa điểm đều trọng yếu!



- Đây chính là nguyên nhân tranh đoạt ở Thường Hồng sao?



Vương Trạch Vinh có hơi giật mình.



Uông Nhật Thần nói:



- Cháu nói rất đúng, đừng nhìn Thường Hồng chỉ là một thành phố cấp phó tỉnh, nhưng địa vị trọng yếu thì nơi khác quyết khó có thể so được. Chính nhờ có sự tồn tại của Thường Hồng mà tỉnh Giang Sơn mới hết sức trọng yếu.



Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu được việc này, khu vườn khoa học kỹ thuật công nghệ cao của Thường Hồng hiện đang nổi tiếng cả nước.



Điều trọng yếu nhất chính là nhà máy pin - nguồn năng lượng mới kia, nếu như có thể nắm trong tay nơi này và tận dụng được ưu thế thì có thể lôi kéo sản sinh kinh tế ở các nơi, rồi từ đó giúp được rất nhiều quan chức.



Minh bạch những điều này, Vương Trạch Vinh mới xem như hiểu được đám người giống như Ngô Tán Lâm mặc dù đã có được lực lượng ở Nam Dương nhưng vẫn muốn thò tay vào tỉnh Giang Sơn là để có thể gia tăng lực lượng của mình.



- Trạch Vinh à, chắc cháu còn chưa rõ một chuyện. Sự phát triển của cháu ở các địa phương khiến cho một số người đã sớm đỏ mắt. Cháu biết không, mỗi một nơi cháu đến thì những sản nghiệp của Thường Hồng đều cũng tới theo. Cái loại chuyện địa phương giúp đỡ địa phương khác kiểu này là chuyện không thể tưởng được! Đây mới là điểm mấu chốt!



- Tỉnh Giang Sơn rốt cuộc là có tình hình như thế nào?




Vương Trạch Vinh đương nhiên không có khả năng buông bỏ Giang Sơn này, hắn rất hiểu tầm quan trọng địa phương này. Hiện giờ Nam Điền đang phát triển, rất nhiều tài chính và kỹ thuật đều có quan hệ với Thường Hồng.



Nhìn về phía Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh nói:



- Cháu nghĩ rằng Hoàng Đạt hiện giờ chắc là đang do dự. Hắn cũng không thấy rõ lực lượng chân chính của Uông hệ, nếu chúng ta tỏ rõ sự hùng mạnh thì tin chắc rằng hắn sẽ có thay đổi!



Uông Nhật Thần mỉm cười nói:



- Lúc trước đúng là do ông nản chí, không còn hứng thú với mọi việc. Hôm nay nghĩ lại ông thấy dù không vì bản thân thì vì các cháu ông sẽ ra trận một lần nữa. Ý của Hoàng Đạt xem như cháu đoán đúng, chỉ cần bộc lộ ra lực lượng vừa đủ thì hắn sẽ có thay đổi. Hắn cũng không biết ông có quan hệ với cháu nên ông định gọi hắn tới Bắc Kinh để hai người giao lưu.



Đây là Uông Nhật Thần muốn cho kẻ ngông cuồng biết ý tứ của phe mình.



- Hắn sẽ để ý việc này ư?



Vương Trạch Vinh hỏi.



Uông Nhật Thần chỉ mỉm cười mà không nói lời nào.



Uông Kiều lại cười nói:



- Trạch Vinh, anh thật sự không biết tình hình của anh à?



- Anh thì làm sao chứ?



Vương Trạch Vinh hỏi.



Uông Kiều cười nói:



- Thực lực của anh từ trước tới giờ vẫn luôn bày ra, đặc biệt từ anh có thể nhìn được thực lực đằng sau nữa. Hiện tại anh đã trở thành người khiến cho nhiều người kính sợ. Nếu Hoàng Đạt biết những người này đều gia nhập phe anh thì em tin hắn nhất định sẽ thay đổi.



Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:



- Đường là do mỗi người tự chọn. Nếu như hắn không thức thời thì ông cũng không ngại động tới hắn.



Lời này lộ ra sát khí. Vương Trạch Vinh cảm thấy Uông Nhật Thần ngày trước lại xuất hiện.