Quan Khí​

Chương 1257 : Ngô Như Cơ xin trợ giúp

Ngày đăng: 20:31 18/04/20


Sau khi nghiên cứu xong với Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh cũng nhận thấy bây giờ Uông Nhật Thần đã động sát cơ với Hoàng Đạt rồi. Việc này cho dù ai gặp phải cũng đều không thoải mái, cũng khó trách Uông Nhật Thần lại nói lời kiên quyết như thế.



Vương Trạch Vinh cũng chẳng biết gì nhiều về Hoàng Đạt, sau khi mình rời khỏi tỉnh Giang Sơn thì người này mới được điều từ nơi khác tới ngồi vào các ghế chủ tịch tỉnh. Vương Trạch Vinh chỉ biết rằng người này coi như là người mà Uông Chính Phong chọn ra để bồi dưỡng.



Vừa nghĩ tới Uông Chính Phong, Vương Trạch Vinh không nhịn được lại nhìn thoáng qua Uông Kiều.



Lúc này Uông Kiều đang mặc áo ngủ, có thể là do ở trong nhà của mình nên nàng ăn mặc cũng rất tùy ý.



Nhìn thấy da thịt thi thoảng lộ ra, Vương Trạch Vinh không nhịn được so sánh nàng với Uông Phỉ và thấy rằng hai chị em nhà này đúng là mỗi người một vẻ.



Uông Chính Phong không phải nói là hắn có an bài sao, giờ thời gian cũng đã qua lâu rồi mà chưa thấy có động tĩnh gì. Vương Trạch Vinh đành để việc này trong lòng.



Bởi vì Uông Phỉ không có ở đây nên Vương Trạch Vinh cũng không tiện ở lại, nói chuyện xong thì mọi người chuyển sang bàn một ít đối sách, rồi Vương Trạch Vinh đứng dậy cáo từ.



Nhìn thấy Vương Trạch Vinh muốn đi, Uông Kiều nói:



- Em cũng muốn đi.



Nghe thấy cả hai đều muốn về, Uông Nhật Thần thở dài trong lòng một hơi.



Uông Kiều nói:



- Cháu chỉ đi cùng với Trạch Vinh một đoạn.



Hai người sóng vai đi ra, trên đường đi Uông Kiều nói với Vương Trạch Vinh:



- Trạch Vinh, ngày mai có thời gian hay không, mấy thuộc hạ của bố em trước đây muốn ăn cơm với anh một lần.



Vừa nghe nói như thế, Vương Trạch Vinh liền liếc về phía Uông Kiều.



Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Vương Trạch Vinh, Uông Kiều cười nói:



- Có gì lạ đâu chứ, những người này từ trước đến giờ đều rất trung thành với bố em. Tuy rằng bố em đã mất nhưng những người này cũng không hề tản đi!



Trong giọng nói có phần thương cảm.



Trong lòng Vương Trạch Vinh lại sục sôi, từ trước đến giờ mình đều nghĩ đến tình hình những người thân tín của Uông Chính Phong, cũng chú ý quan sát tình hình những người này. Thông qua quan sát cũng không nhìn ra bọn họ bị ảnh hưởng gì lớn, giờ mới hiểu được hóa ra Uông Kiều đã tiếp nhận những người này, đúng là bởi vì có sự trợ giúp của Uông Kiều cộng với thông qua tổng bí thư Lâm cho nên những người này cũng không bị liên lụy gì!



Uông Kiều cũng không đợi Vương Trạch Vinh nghĩ ngợi gì nhiều, nói:
Hiện tại Khương Trường Chính có thể nói là tinh thần hăng hái, hắn không ngờ được mình lại trở thành ủy viên bộ chính trị, làm bí thư thị ủy thành phố Tân Cảng, giờ hắn rất là thỏa mãn.



Tuy nói sang nhiệm kỳ mới hắn sẽ lui xuống nhưng lui với thân phận ủy viên bộ chính trị thì Khương Trường Chính cảm thấy đời này rất đáng giá.



Nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh, Khương Trường Chính rất là vui, cười ha ha nói:



- Trạch Vinh, nghe được chuyện Nam Điền từ lâu mà không thấy gọi điện thoại nào tới chỗ tôi, có phải đã quên lão ca này rồi hay không?



Lời này lộ ra vẻ thân thiết, Vương Trạch Vinh cũng cười nói:



- Vẫn muốn tới chỗ ngài học tập kinh nghiệm nhưng lại sợ quấy rầy ngài!



- Trạch Vinh à, lời này của cậu quá khách khí đó, quan hệ của chúng ta là thế nào chứ, chúng ta từng là người cùng chiến đấu chung chiến hào mà. Tôi nghe nói rất nhiều địa phương kết nghĩa anh em với Nam Điền nên đang muốn gặp cậu để hỏi thăm một chút, đừng xem thành phố Tân Cảng chúng tôi không được tốt lắm, chúng tôi cũng rất chú ý tới sự phát triển của Nam Điền.



Lời này của Khương Trường Chính khiến Vương Trạch Vinh rất cảm kích:



- Tôi hiện đang tới Tân Cảng đây, không biết lão ca có hoan nghênh chào đón hay không?



Cười phá lên, Khương Trường Chính nói:



- Tôi chờ cậu tới đó, đừng nói mà không giữ lời nhé.



- Lão ca, có một việc nhờ lão ca hỏi thăm một chút.



Sau vài câu hàn huyên, Vương Trạch Vinh liền nói ra ý đồ tới đây.



Sau khi nói xong chuyện của Ngô Như Cơ, Vương Trạch Vinh bổ sung thêm:



- Lão ca, cô gái này không tầm thường, nàng có quan hệ thân mật với thượng tầng ở Nước bạn, đồng thời cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với nhân dân Nước bạn, không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì được!



Khương Trường Chính vừa nghe Vương Trạch Vinh giới thiệu liền biết việc này không lớn không nhỏ, hắn cũng không hi vọng xuất hiện chuyện gì. Đối với tình hình đồn công an bên dưới thì Khương Trường Chính thầm mong không có chuyện gì, vạn nhất không có chuyện mà làm thành có chuyện thì vấn đề này khá rắc rối.



Tình hình các quốc gia Đông Nam Á thì Khương Trường Chính đương nhiên biết, trong tình thế trước mắt thì tốt nhất là nên hình thành quan hệ thân mật.



- Trạch Vinh, cậu yên tâm, tôi sẽ hỏi việc này ngay lập tức!



Khương Trường Chính lập tức tỏ thái độ.