Quan Khí
Chương 1277 : Đập chai rượu
Ngày đăng: 20:31 18/04/20
Vương Trạch Vinh vừa vào cửa liền nghe thấy âm thanh đinh tai nhức óc khiến hắn nhíu mày.
- Làm như thế nào vậy hả, đi ra mà cũng lâu như vậy, ngài Into đã tìm cô một lúc đó.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên sa sầm mặt nói với Hoàng Phủ Nhược Lệ.
Y đột nhiên thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi theo Hoàng Phủ Nhược Lệ, y lớn tiếng nói:
- Làm loạn gì thế hả. Bây giờ đang trong giờ làm việc, sao cô có thể mang người không quan hệ vào đây.
Vương Trạch Vinh cũng không chào tên này, ở đây hơi tối nên mọi thứ khá lờ mờ. Vương Trạch Vinh đi tới ngồi xuống ghế.
- Ồ, cô Hoàng Phủ đã về, mau, hai chúng ta nhảy một điệu.
Một người đàn ông Nhật Bản lảo đảo người định kéo Hoàng Phủ Nhược Lệ, tay còn đưa về phía ngực Hoàng Phủ Nhược Lệ.
Vương Trạch Vinh thấy tình hình ở đây, chỉ thấy trên bàn, dưới đất có không ít vỏ chai bia, có mấy tên Nhật Bản đang ôm gái nhảy.
Nếu nói là nhảy còn không bằng là sờ mó gái. Mấy cô gái kia rõ ràng đều nhíu mày. Theo tiếng nhạc điếc tai, đám đàn ông Nhật Bản kia đều đưa tay sờ mó phụ nữ. Vương Trạch Vinh còn thấy một tên Nhật Bản cắn một miếng trên cổ cô gái, khiến cô gái này hét to một tiếng.
Vương Trạch Vinh lại nhìn người khác thì thấy ở đây còn có mấy quan viên Trung Quốc khác.
Tình hình đúng là làm người ta phải thở dài một tiếng. Thấy tình hình này, trong lòng Vương Trạch Vinh đầy tức giận. Đám Nhật Bản này sàm sỡ phụ nữ Trung Quốc, vậy mà mấy tên quan viên kia cũng sờ loạn trên người các cô.
Hoàng Phủ Nhược Lệ bây giờ có Vương Trạch Vinh ủng hộ thì to gan hơn. Nghe Into nói như vậy liền nhìn Vương Trạch Vinh.
Thấy Hoàng Phủ Nhược Lệ không có hành động gì, tên quan viên Trung Quốc mới nói chuyện rất không hài lòng. Y sa sầm mặt nói với Hoàng Phủ Nhược Lệ:
- Ngài Into mời cô nhảy, sao cô không nhảy hả?
Vương Trạch Vinh đúng là không chịu được nữa, hắn cầm chai bia trên bàn đập người đàn ông trung niên này.
Không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, ngay cả Hoàng Phủ Nhược Lệ cũng hốt hoảng vội vàng nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Đó là Phó thị trưởng Lý Minh Cương của thành phố em.
Người trong phòng ngay lập tức ngẩn ra, một quan viên Trung Quốc đang nhảy trầm giọng nói:
- Làm gì thế hả, đến đây gây loạn hả?
Quan viên Trung Quốc này rõ ràng uống nhiều nên mắt đỏ bừng lên nói:
- Tìm người bắt nó.
Hắn đi đến bên Quách Văn Cường, Quách Văn Cường lúc này đã lấy lại bình tĩnh mà vội vàng nói:
- Bí thư Vương, đều do tôi không làm tốt, không thể giúp được đồng chí Hoàng Phủ Nhược Lệ.
Theo Quách Văn Cường nghĩ Vương Trạch Vinh tức nhất là Hoàng Phủ Nhược Lệ có mặt ở đây.
Lúc này Lý Minh Cương cũng hiểu ra một chút. Thấy Quách Văn Cường, y có chút khó hiểu nên nhìn Vương Trạch Vinh thì thấy khá quen mắt.
Bởi vì đèn trong phòng khá tối nên Lý Minh Cương không thấy rõ Vương Trạch Vinh. Theo y nghĩ thì sao một Bí thư tỉnh ủy có thể đến đây một mình.
- Lý Minh Cương, xảy ra chuyện gì?
Nghĩ Quách Văn Cường hét lên, Lý Minh Cương rất khó chịu, trầm giọng nói.
Quách Văn Cường nhìn Lý Minh Cương rồi lại nhìn Vương Trạch Vinh, y không dám nói gì mà chỉ cẩn thận đi theo bên cạnh Vương Trạch Vinh.
Ra phòng Vương Trạch Vinh lúc này mới thở dài một tiếng. Thấy Hoàng Phủ Nhược Lệ đi theo mình, hắn nhìn Quách Văn Cường và định nói chuyện thì một quan viên từ trong chạy ra vội vàng nói cúi người nói:
- Bí thư Vương, không biết là ngài tới nên làm ngài giận.
Đây là quan viên nhận ra thân phận của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vốn không để ý đến y, người này lại cung kính nói:
- Bí thư Vương, tôi là Khương Tắc Sơn – Phó cục trưởng cục giám sát kiểm nghiệm – Tổng cục kiểm tra chất lượng. Hôm nay tiếp người Nhật Bản nên uống nhiều.
Vương Trạch Vinh nhìn y mà nói:
- Anh còn là quan chức chính quyền không? CHuyện hôm nay quan chức nên làm ra sao?
Vương Trạch Vinh nói xong liền đi nhanh ra ngoài.
Lúc này Vu Dương không biết từ đâu xống ra. thấy Vương Trạch Vinh không sao, y vội vàng lau mồ hôi.
Vương Trạch Vinh đứng đó gọi cho Bí thư tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam – Khuông Năng Hỉ. Vương Trạch Vinh nói qua tình hình ở đây rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Khuông, thu hút đầu tư là việc tốt nhưng nếu buộc nhân viên của chúng ta bán thân thì không được.
Khuông Năng Hỉ nghe Vương Trạch Vinh nói thì cũng rất tức giận:
- Có một số quan chức của chúng ta làm như vậy. Anh yên tâm, Tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam nhất định không cho phép việc này tồn tại, chúng tôi nhất định nghiêm túc xử lý.