Quan Khí
Chương 1278 : Tâm cơ
Ngày đăng: 20:31 18/04/20
Nhìn Hoàng Phủ Nhược Lệ đi theo mình, Vương Trạch Vinh nói:
- Được rồi, tôi đã gọi cho Bí thư tỉnh ủy Khuông, người ở thành phố sẽ không làm khó cô, sau này làm tốt công tác là được.
Cũng không thấy Vương Trạch Vinh có hành động gì đặc biệt, Hoàng Phủ Nhược Lệ hơi gấp. Cô bố trí nhiều năm như vậy mà khi đến lúc quan trọng nhất lại không có hiệu quả sao?
Nhìn thoáng qua Vu Dương đi cùng, Hoàng Phủ Nhược Lệ cắn nói với Vương Trạch Vinh:
- Hay là chúng ta tìm một chỗ?
Vu Dương nghe thấy vậy liền thiếu chút nữa muốn tát vào mặt mình. Mình chạy đến đây làm bóng đèn làm gì? Vu Dương vội vàng nói:
- Bí thư Vương, tôi còn có việc phải đi trước.
Vương Trạch Vinh nhìn Vu Dương rồi nói:
- Anh không phải sớm đi rồi sao?
Vu Dương càng biết mình ở lại đây không thích hợp nên cười hắc hắc nói:
- Vừa lúc có chút việc nên không đi được.
Vu Dương nói xong liền vội vàng đi ngay, không đợi Vương Trạch Vinh nói.
Thấy Vu Dương biết ý như vậy, tâm trạng Hoàng Phủ Nhược Lệ khá vui. Cô khoác tay Vương Trạch Vinh, còn cố ý dùng một bên ngực cạ cạ vào tay Vương Trạch Vinh, cô nhỏ giọng nói:
- Vương ca, em đã đợi ngài rất nhiều năm.
Nghe Hoàng Phủ Nhược Lệ nói như vậy, Vương Trạch Vinh mới phát hiện hai người đang đứng dưới bóng đèn nên trông Hoàng Phủ Nhược Lệ trang điểm nhạt cũng khá đẹp.
- Cô bây giờ là Phó chánh văn phòng cục Chiêu thương?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Phó chánh văn phòng, em mới được đề bạt.
Hoàng Phủ Nhược Lệ không biết sao Vương Trạch Vinh hỏi như vậy nên vội vàng nói.
Lúc này Lý Minh Cương từ phòng đi ra thấy Hoàng Phủ Nhược Lệ liền hỏi:
- Cô sao lại ở đây?
Nói thật Lý Minh Cương cũng mới điều tới Quán Hà chưa lâu, không biết nhiều chuyện cũ của Quán Hà. Hơn nữa y cũng không phải người Hạng hệ, càng không biết những việc quanh co ở Quán Hà. Lần này lên Bắc Kinh y có nhiệm vụ nhất định phải lấy được hạng mục này. Biết Hoàng Phủ Nhược Lệ là hoa hậu trong cục Chiêu thương, y liền điểm danh Hoàng Phủ Nhược Lệ phải tham gia hoạt động.
Lý Minh Cương đến bây giờ cũng không rõ tại sao khi mình nhắc tên Hoàng Phủ Nhược Lệ thì lại có người nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.
Tình hình hôm nay rất kỳ quái, sau khi khó khăn lắm mới mời được quan viên Bắc Kinh đi cùng, nhưng hai bên chưa bàn gì thì đám người Nhật Bản đã làm loạn.
Bây giờ lại thấy Hoàng Phủ Nhược Lệ đứng đây, Lý Minh Cương càng lúc càng không hiểu.
- Thị trưởng Lý.
Hoàng Phủ Nhược Lệ cảm thấy trong lòng rất đau, nghe Lý Minh Cương hỏi cô liền nhào vào lòng hắn mà khóc rống lên. Lý Minh Cương phát hiện người đẹp nhào vào lòng, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cảm nhận rõ sức hấp dẫn từ cơ thể Hoàng Phủ Nhược Lệ truyền tới.
Lý Minh Cương cũng uống nhiều nên dùng tay vỗ vỗ lưng Hoàng Phủ Nhược Lệ, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được sức nóng từ cơ thể của Hoàng Phủ Nhược Lệ.
Hoàng Phủ Nhược Lệ khóc một lúc mới phát hiện Lý Minh Cương có biến hoá. Cô vì thất vọng nên nghĩ mình dù sao đã qua tay đàn ông, bây giờ Vương Trạch Vinh không cần mình thì nếu túm một Phó thị trưởng mới cứu vãn tình hình.
Nghĩ đến đây cô cố ý cạ cạ người vào Lý Minh Cương.
Lý Minh Cương vội vàng nói:
- Yên tâm, có tôi là không vấn đề gì.
Y bây giờ tỏ rõ phong độ một quan to, giống như mình là người bảo vệ Hoàng Phủ Nhược Lệ vậy.
Nhưng không ngờ Lý Minh Cương vừa nói câu này, Hoàng Phủ Nhược Lệ liền nghĩ tới việc Vương Trạch Vinh vừa gọi cho Khuông Năng Hỉ. Cô giật mình và tỉnh táo lại. Lý Minh Cương này coi như sẽ xong, mình sao có thể dựa vào hắn?
Vừa nghĩ thế Hoàng Phủ Nhược Lệ liền vội vàng lau nước mắt rồi nghiêm túc nói với Lý Minh Cương:
- Tôi không phải người tùy tiện, mời anh tự trọng.
Nói xong Hoàng Phủ Nhược Lệ lắc mông rời đi.