Quan Khí​

Chương 1313 : Ở lại nói chuyện

Ngày đăng: 20:32 18/04/20


Dương Mẫn Mẫn đúng là giỏi nói chuyện. Cô tô nói hai tiếng đồng hồ mà không hề dừng lại, sau khi Dương Mẫn Mẫn nói xong thì đến mấy giáo viên bộ môn nói một chút tình hình lớp.



Vương Trạch Vinh hôm nay đúng là rất buồn bực, gần như mỗi một giáo viên đều phê bình con hắn nghịch ngợm.



Vương Trạch Vinh vốn nghĩ con mình vốn không giỏi thì ở lớp cũng xếp trung bình, nhưng không ngờ lại là như vậy. Từ lời nói của mấy giáo viên có thể nhìn ra thằng con của hắn ở nhà thì nghe lời, nhưng ở lớp lại khác hẳn.



- Mời phụ huynh của em Vương Nhạc Sơn ở lại một chút, các phụ huynh khác thì xin mời về.



Dương Mẫn Mẫn nhìn Vương Trạch Vinh rồi tuyên bố tan họp.



Vương Trạch Vinh lắc đầu và rất buồn bực, hắn đương nhiên hiểu rõ giáo viên xinh đẹp này lưu mình lại chính là nói chuyện về Vương Nhạc Sơn.



Sau khi tan họp, có không ít phụ huynh vây quanh bên cạnh Dương Mẫn Mẫn mà hỏi tình hình con mình. Vương Trạch Vinh đành phải ở bên mà chờ.



- Bí thư Vương, mời ngài hút thuốc.



Đột nhiên có người nhỏ giọng nói.



Vương Trạch Vinh quay đầu lại thì thấy đó là một người đàn ông trung niên, hắn cũng có một chút ấn tượng về người này.



- Anh là?



- Bí thư Vương, con của tôi vừa lúc học cùng lớp với con ngài. Tôi là Bàng Quân – giám đốc công ty Kiến trúc Bắc Kinh, tôi từng đến làm việc ở Thường Hồng cho nên nhận ra ngài.



Bàng Quân đương nhiên không bỏ qua cơ hội, vội vàng giới thiệu mình.



Nghe người này từng đến xây dựng Thường Hồng, Vương Trạch Vinh cười nói:



- Công tác bận nên không có thời gian quan tâm đến con. Không ngờ đến hôm nay mới biết con tôi lại có nhiều việc như vậy.



- Bí thư Vương, việc này không thể trách bọn nhỏ. Tôi đoán đứa bé bị xếp cuối nên không thích, đổi vị trí là sẽ tốt ngay.



Nghe các giáo viên phê bình con của Vương Trạch Vinh, Bàng Quân thấy khá buồn cười. Bây giờ y đang tìm lý do nói giúp Vương Nhạc Sơn.



Nói chuyện vài câu với Bàng Quân, Dương Mẫn Mẫn đi tới nói với Vương Trạch Vinh:



- Phụ huynh của em Vương Nhạc Sơn, anh theo tôi đến văn phòng. Tôi muốn nói chuyện với anh về em Vương Nhạc Sơn.




Hà Thủ Trung thầm mắng một câu, đây không phải muốn mình chết sao?



- Cô Dương, chúng ta là giáo viên, làm công tác giáo dục. Công tác của chúng ta là gì, đó chính là học sinh có chuyện thì càng phải dạy bảo nhiều hơn. Cô cứ động tý là khuyên học sinh chuyển trường, chuyển lớp, đó là hành vi không phù hợp với thiên chức giáo viên. Em Vương Nhạc Sơn mặc dù có vấn đề nhưng chủ yếu là do cách dạy của giáo viên. Như vậy đi, tôi và cô đi nói chuyện với bố của em Vương Nhạc Sơn.



Nghe Hà Thủ Trung đầy nghiêm túc nói như vậy, Dương Mẫn Mẫn không kịp có phản ứng. Hà Thủ Trung trong nhiều buổi họp đều nói nếu học sinh lớp nào không theo kịp chương trình học, hoặc quá nghịch thì phải yêu cầu mau chóng chuyển trường. Đối với Vương Nhạc Sơn, Dương Mẫn Mẫn đã phản ánh vài năm, hiệu trưởng Hà Thủ Trung cũng đã yêu cầu mau chuyển Vương Nhạc Sơn đi, sao hôm nay lại như vậy?



Nhìn Dương Mẫn Mẫn dẫn theo một người đàn ông trung niên đi tới, Vương Trạch Vinh cười cười đứng lên.



- Ngài là bố của em Vương Nhạc Sơn?



Hà Thủ Trung vừa đi vào nhìn thì thấy ngay là Bí thư tỉnh ủy Nam Điền trên Tv, y vội vàng cười cười đưa hai tay ra.



- Đây là hiệu trưởng trường tôi.



Dương Mẫn Mẫn không ngờ Hà Thủ Trung lại có thái độ tốt như vậy.



Nghe thấy là hiệu trưởng, Vương Trạch Vinh cũng cười cười bắt tay Hà Thủ Trung mà nói:



- Con tôi học ở trường các anh, lần này tham gia họp phụ huynh mới biết tình hình. Đã làm phiền nhà trường.



Hà Thủ Trung giả vờ không biết Vương Trạch Vinh, y nghiêm túc nói:



- Ngài nói như vậy là không đúng. Con của ngài đến trường học, vấn đề giáo dục trẻ là điều chúng ta phải làm tốt, sao có thể nói là làm phiền? Tôi nghe nói con của ngài học không theo kịp bạn. Tôi vừa nãy có nói với giáo viên Dương Mẫn Mẫn, trong chuyện này là do nhà trường không phối hợp tốt với gia đình, đây là không đúng. Thời gian tới cô Dương sẽ dành thời gian đến nhà hướng dẫn em Vương Nhạc Sơn. Như vậy đi, tôi dạy ngoại ngữ nên cũng sẽ dành thời gian đến nhà hướng dẫn em Vương Nhạc Sơn. Tin rằng mọi người cố gắng thì em Vương Nhạc Sơn sẽ học tốt lên.



Dương Mẫn Mẫn nghe Hà Thủ Trung nói mà rất giật mình. Cô không ngờ Hà Thủ Trung lại dùng thái độ như vậy để nói với bố của Vương Nhạc Sơn. Trước kia gặp phải tình hình như vậy thì Hà Thủ Trung chỉ nói một câu chính là đuổi học.



Càng làm Dương Mẫn Mẫn không ngờ chính là Hà Thủ Trung còn muốn tự đến nhà hướng dẫn Vương Nhạc Sơn.



Vương Trạch Vinh nhìn Hà Thủ Trung. Hắn sao không rõ Hà Thủ Trung đã nhận ra mình. Nghĩ đến đề nghị của Hà Thủ Trung, Vương Trạch Vinh cảm thấy cũng tốt cho con mình. Hắn nhìn Hà Thủ Trung, lại nhìn Dương Mẫn Mẫn mà nói:



- Như vậy có làm phiền hai vị không?



Hà Thủ Trung cười ha hả nói:



- Giúp học sinh trưởng thành là việc chúng tôi nên làm.