Quan Khí​

Chương 1316 : Tâm trạng thay đổi

Ngày đăng: 20:32 18/04/20


Khi Vương Trạch Vinh nhận được điện của Bí thư Thành phố Sơn Thành - Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh đang định về Nam Điền. Lần này lên Bắc Kinh hắn đúng là gặp không ít chuyện. Vương Trạch Vinh cũng có chút giật mình vì việc ngầm tranh đoạt ở Bắc Kinh. Xem ra lực lượng các nơi đang không ngừng tranh đấu, Vương Trạch Vinh cũng không muốn xen vào.



- Trạch Vinh, nếu không phải hôm nay xem thời sự thì tôi còn không biết anh đến Bắc Kinh. Sao, tôi vừa lúc ở Bắc Kinh, tìm chỗ nào ngồi xuống chứ?



Chu Thế Khánh vừa cười vừa nói.



Nghe Chu Thế Khánh nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:



- Được, tôi cũng đang muốn báo cáo một chút công việc với ngài.



- Ha ha, cứ như vậy đi, tôi bố trí.



Chu Thế Khánh nghe thấy Vương Trạch Vinh đồng ý gặp thì có vẻ rất vui.



Địa điểm hai người gặp mặt là một sân golf.



Khi Vương Trạch Vinh đến nơi thì Chu Thế Khánh đã có ở sân golf.



Vương Trạch Vinh ít chơi trò này, đến đây ngoài thấy không khí cũng được thì đúng là không nhìn ra chơi có gì hay.



- Sao, đánh chút chứ?



Chu Thế Khánh cầm gậy đi về phía Vương Trạch Vinh mà nói.



Trạch Vinh cười cười, hắn biết hôm nay Chu Thế Khánh có ý gì đó.



Đối với đánh golf, Vương Trạch Vinh vẫn cho rằng đây chỉ là trò ra vẻ mà thôi. Hắn thấy chơi trò này chỉ là lãng phí thời gian.



Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng không phản đối chơi trò này, dù sao trẻ con có thú vui của trẻ con, người lớn có thú vui của người lớn.
- Công việc của chúng ta đều phải nghe theo Trung ương. Nếu Trung ương có suy nghĩ như vậy thì càng tốt.



Vương Trạch Vinh nói xong mà thở dài một tiếng. Ngay khi nói câu này, Vương Trạch Vinh có cảm giác như mây trên trời tản ra hết, cảm giác buồn bực trong lòng cũng tán đô.



Chu Thế Khánh xuất phát từ lợi ích bản thân, muốn hợp các thế lực lại vì lợi ích của mình. Nếu làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới chính sách của quốc gia, như vậy sẽ ảnh hưởng tới chính sách cùng giàu của Trung Quốc.



Mặc dù trong lúc nhất thời không nghĩ được gì nhiều, Vương Trạch Vinh cũng có suy nghĩ của hắn. Quan trường mặc dù như đi trên bùn lầy nhưng hắn không thể bỏ bản tâm của mình. Hắn đã làm đến Bí thư tỉnh ủy, cho dù mất đi cũng tốt hơn nhiều người. Cách của Chu Thế Khánh quyết không thể làm. Chẳng may xuất hiện tình hình quốc gia trong quốc gia thì đó sẽ là tai nạn đối với Trung Quốc.



- Ừ, Trạch Vinh nói đúng. Tất cả chúng ta đều phải nghe theo Trung ương.



Chu Thế Khánh nói vậy nhưng trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng.



Đúng như Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Chu Thế Khánh đúng là có ý nghĩ này. Đại hội sắp tới, trên Trung ương xuất hiện nhiều biến số như vậy khiến y cảm thấy mình có hy vọng. Nếu lúc này hợp một lực lượng lại thì điểm của y sẽ tăng lên, khả năng lên càng dễ hơn.



Nam Điền không ít tài nguyên nhưng Chu Thế Khánh chú ý là lực lượng phía sau Vương Trạch Vinh. Nếu có thể lôi kéo được thì lực lượng của y sẽ đủ.



Chẳng qua Vương Trạch Vinh lại nói ra câu phải nghe theo Trung ương, điều này làm Chu Thế Khánh rất buồn bực. Chính sách của Trung ương chính là cùng giàu có, không tán thành việc một số nơi giàu đột biến. Từ một loạt chính sách bây giờ có thể thấy Trung ương suy nghĩ cho quần chúng nhân dân. Nếu y mà báo cáo ý này lên Trung ương mặc dù có thể nhanh chóng phát triển, nhưng lại hy sinh lợi ích nhân dân. Trung ương không bao giờ chấp nhận.



Y tìm đến nói chuyện này với Vương Trạch Vinh, đó là do y thấy các nhân vật sau lưng Vương Trạch Vinh có sức ảnh hưởng mạnh ở Trung ương. Nếu có mấy người này hoạt động thì tốt hơn nhiều sô với một mình y làm.



Nếu làm được như vậy thì Sơn Thành sẽ tụ tập một số tỉnh vào tay, Chu Thế Khánh lên chứ là tất nhiên.



Thấy rõ sự thất vọng của Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh đứng lên. Hắn đột nhiên có suy nghĩ bây giờ những người này không phải là người lý tưởng nhất nối nghiệp. Còn một thời gian nữa mới Đại hội, mình còn có thể làm vài việc, có phải nên khiến bọn họ không thể lên chức không?



Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh lộ rõ ý chí chiến đấu. Việc này mặc dù khó khăn nhưng không phải không thể thành công.



Lại nhìn Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh càng thêm kiên định với suy nghĩ này. Người như vậy sao có thể đưa Trung Quốc không ngừng phát triển.