Quan Khí
Chương 1328 : Đến nhà tổng bí thư Lâm ngồi chơi
Ngày đăng: 20:32 18/04/20
Sau khi biết ý của tổng bí thư Lâm từ Hạng Nam thì Vương Trạch Vinh biết rằng tất cả chuyện mình làm giờ không chỉ có tổng bí thư Lâm chú ý mà ngay cả nguyên tổng bí thư cũng vậy, việc này không ngờ đã thành một đề thi mà hai vị tổng bí thư dành cho mình.
Ngẫm lại việc này cũng thật buồn cười, nếu như hai vị tổng bí thư mà liên thủ thì cho dù là chuyện đường sắt có liên lụy tới nhiều hơn nữa cũng hoàn toàn có thể tan rã, nhưng việc này lại biến mình trở thành ác nhân!
Rốt cuộc trong phương diện này có nội tình gì hay không?
Tuy rằng trong lòng buồn bực nhưng Vương Trạch Vinh vẫn cảm thấy phấn chấn, chí ít về chuyện này thì hai vị tổng bí thư đều đứng về phe mình, có sự ủng hộ của hai vị tổng bí thư thì sự việc sẽ dễ làm hơn.
Hạng Nam cũng hiểu nỗi buồn bực của Vương Trạch Vinh, mỉm cười nói:
- Trạch Vinh, có đôi khi người bề trên không chỉ là một người tốt!
Hạng Nam có ý chỉ điểm, dụng ý của hai vị tổng bí thư thì Hạng Nam nhìn thấy rõ ràng.
Lời này lập tức khiến Vương Trạch Vinh rơi vào trầm tư, nói thật, hắn đúng là chưa suy nghĩ cẩn thận việc này.
Nhìn về phía Vương Trạch Vinh, Hạng Nam thấy cảm thán trong lòng, mình là người sinh ra trong gia đình thuộc loại Thái tử Đảng, từ nhỏ đều nghe đủ loại lời nói và việc làm mẫu mực nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể dừng lại ở vị trí phó thủ tướng. Từ tình hình hiện tại của Vương Trạch Vinh mà nhìn thì đứa con rể này của mình có khả năng còn đi xa hơn nữa, ngẫm lại khiến cho người ta phải đỏ mặt, Vương Trạch Vinh một là không bối cảnh, hai là không tiền tài quyền thế, chỉ bằng nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân, tuy nói cũng có mượn lực lượng của Hạng gia nhưng phần nhiều là kết quả cố gắng của bản thân. Một người như vậy không ngờ phát triển còn tốt hơn hẳn con cháu nhà gia tộc dòng dõi, thật sự không thể không tin vận mệnh trên đời này! T
Vương Trạch Vinh lúc này lại đang nghĩ đến trong quá khứ vua chúa thường tự xưng là "quả nhân (người cô độc)", điều này liệu có phải chứng minh rằng chỉ cần là kẻ bề trên thì chẳng có thân tình gì hay không? T
Nghĩ tới những điều này nên Vương Trạch Vinh phần nào hiểu được ý của hai vị tổng bí thư.
Nhìn về phía Hạng Nam, Vương Trạch Vinh lẩm bẩm:
- Đích thực con vẫn thiếu một ít khí phách!
Lúc này Hạng Nam đã cười tươi, cảm thấy rất mừng vì ngộ tính của Vương Trạch Vinh, mỉm cười nói:
- Con có thể nghĩ đến điểm này cũng rất tốt, đúng vậy, chính bản thân con cũng không phát hiện, từ trước đến giờ trên người con vẫn luôn thể hiện bình thản. Phải biết rằng, làm một kẻ bề trên mà chỉ mỗi vẻ bình thản thì sao được, muốn làm nên chuyện tất nhiên phải đắc tội với người khác, con không muốn đắc tội với người thì quốc gia này con có thể trị được không?
Đạo lý đương nhiên Vương Trạch Vinh biết, chỉ có điều từ trước tới nay trong quá trình lên cao của hắn đều chú trọng con đường tranh thủ tối đa sự ủng hộ của đại đa số nhân viên. Bởi vì cần có sự ủng hộ đó nên trong việc đối nhân xử thế hắn phải chọn phương thức trung dung, đối với kẻ phản đối thì không phải chọn dùng phương pháp một đòn chết chắc mà vẫn lưu lại đường sống.
Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh không kìm lòng nổi liền nhìn sang người Tiểu Kiều.
Dường như là biết Vương Trạch Vinh đang nhìn cái gì nên Tiểu Kiều càng đỏ mặt hơn, ánh mắt cũng như trốn tránh.
Đúng lúc này thì Uông Nhật Thần trầm mặt từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Vương Trạch Vinh tới thì sắc mặt mới giãn ra, gật đầu với Vương Trạch Vinh nói:
- Trạch Vinh đến đó à?
- Vâng, cháu tới Bắc Kinh hôm nay.
Bởi vì Vương Trạch Vinh đến nên Uông Nhật Thần có vẻ phấn chấn hơn một chút, nói:
- Lần này cháu về Bắc Kinh là vì chuyện đường sắt hả?
- Làm sao ông biết được?
Uông Phỉ hỏi với giọng kỳ quái.
- Việc này cũng không phải là chuyện bí mật gì, Trạch Vinh muốn động dao vào đường sắt, ông nghe nói Chu Chí Tường cũng đang âm thầm liên lạc, rồi sẽ đến lúc song phương phải giao thủ!
- Chu Chí Tường có mạnh không ông?
Uông Phỉ hoài nghi hỏi.
Uông Nhật Thần nhấp một ngụm trà nói:
- Chu Chí Tường cũng không mạnh mà mạnh chính là quần thể lợi ích các loại ở sau lưng hắn. Nếu Trạch Vinh đã hạ quyết tâm làm việc này thì phải chuẩn bị tư tưởng đầy đủ mới được!
Ngay cả Uông Nhật Thần cũng đánh giá như vậy, Vương Trạch Vinh lại càng cảm nhận được khó khăn về việc đường sắt này.