Quan Khí
Chương 1329 : Giải thích của Uông Nhật Thần
Ngày đăng: 20:32 18/04/20
Nghe thấy Vương Trạch Vinh tỏ ý muốn đi gặp tổng bí thư Lâm, Uông Kiều liền tỏ vẻ sẽ trở về nói rồi dò xét xem hàm ý của tổng bí thư Lâm một chút, nếu như lão muốn gặp Vương Trạch Vinh thì nàng sẽ thu xếp. T
Lúc này Uông Kiều cũng không muốn nghĩ tới chuyện của Lâm Khâm mà lại để tâm hơn tới chuyện của Vương Trạch Vinh.
Biết quan hệ của nàng và Lâm Khâm hiện đang bế tắc, có thể làm được như vậy đã không dễ dàng gì rồi. Trước đó Vương Trạch Vinh cũng không ngờ được vấn đề này, giờ sau khi biết chuyện thì hắn cảm thấy Uông Kiều làm việc này rất khó khăn, liền nói:
- Nếu khó xử thì thôi!
Uông Kiều liền vội đáp:
- Cũng chẳng có gì khó xử cả.
Uông Nhật Thần ở bên cạnh lắc lắc đầu nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh à, với tình hình trước mắt thì cháu không thể đi gặp ai cả!
Vương Trạch Vinh nghe mà không hiểu ý của Uông Nhật Thần, hỏi:
- Đi gặp để tìm sự ủng hộ của bọn họ, như vậy thì hẳn sẽ có ích rất nhiều trong công tác tiếp theo của cháu, sao ông lại nói không thể đi gặp người nào?
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh đầy nghiêm túc, nói:
- Cháu vừa mới nói một ít ý tứ của Hạng Nam, chẳng lẽ cháu còn không nhận ra rằng trong chuyện này thì không ai có thể nhúng tay vào chuyện của cháu. Tuy nói chuyện của Chu Chí Tường liên quan tới quốc gia đại sự nhưng cháu nên biết nếu hai vị tổng bí thư mà liên thủ thì dù người nào có lợi hại hơn Chu Chí Tường cũng sẽ bị bắt. Vậy vì sao hai vị tổng bí thư muốn để việc này cho cháu làm? Trong chuyện này lộ ra rất nhiều khả năng mà cháu xem mà chưa hiểu được!
Trước khi đến đây thì Vương Trạch Vinh cũng đã nghĩ đến vấn đề này, giờ nghe Uông Nhật Thần nói vậy Vương Trạch Vinh cũng tán đồng nói:
- Cháu cũng đã nghĩ tới việc này, cho dù chuyện đường sắt có đủ loại căn nguyên, cho dù có liên quan tới nhiều gia tộc hơn nữa thì chỉ cần tổng bí thư Lâm muốn động thì sao có thể không động được. Về phương diện này rốt cuộc còn có gì mà chúng ta chưa hiểu được?
Lúc này Uông Phỉ nói với Uông Nhật Thần:
- Các cháu đó! Sống ở trong hoàn cảnh tốt đẹp thì sao biết được sự bất đắc dĩ trong chuyện này. Lấy Vương Trạch Vinh mà nói đi, nếu không phải nó vẫn cố gắng hướng về phía trước thì sao có hoàn cảnh hiện giờ. Các cháu có thể hỏi Trạch Vinh mà xem, nếu nó còn là một cán bộ xã thì cuộc sống của nó có tùy ý như vậy không? Ông tin là những ngày như thế còn thống khổ hơn!
Lời này thật sự nói được nỗi lòng của Vương Trạch Vinh, hồi tưởng lại khi còn ở xã Hoàn Thành, mình vì cương vị mà giở đủ loại tâm kế, Vương Trạch Vinh nhìn về phía hai cô gái nói:
- Hai em là thiên kim kiều nữ, vừa ra đời thì đã được hưởng một đời sống vô ưu vô lo nên không hiểu rõ cuộc sống ở dưới hạ tầng. Nếu các em thật sự trải qua cuộc sống như vậy thì sẽ không nói ra lời vừa rồi!
Uông Phỉ hỏi:
- Anh nói thật chứ?
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Các em đã xem nhiều trên TV, trên truyền hình đã lý tưởng hóa rất nhiều thứ. Cuộc sống hiện thực thì sao có thể như thế được, không nói đâu xa, lấy các em mà nói nhé, nếu như ra khỏi hào quang Uông gia thì anh tin sẽ không có nhiều người vây quanh các em như vậy!
Nói đến đây vì lo làm tổn thương hai nàng nên Vương Trạch Vinh liền dừng lại.
Uông Nhật Thần lại nói tiếp:
- Trạch Vinh nói rất đúng, hai cháu phải nghĩ cẩn thận một vài vấn đề mới được. Hai chữ "tích phúc" đã có từ thời xưa nhưng có mấy người có thể hiểu được ý nghĩa chân chính cơ chứ!
Nói tới đây Uông Nhật Thần lại thất thần một lúc rồi mới lên tiếng:
- Tích phúc cũng không phải là trôi qua một cách bình đạm, có đôi khi phải không ngừng tranh thủ, không ngừng phấn đấu thì mới có thể có được hạnh phúc. Như Trạch Vinh vừa mới nói, nếu bây giờ nó mà cam tâm bình đạm nghe lời các cháu thì chắc chắn rằng sau khi nó mất đi quyền thế và địa vị thì những gì nó đang có bây giờ sẽ dần dần mất đi hết! T
Cũng không biết là như thế nào từ khi lui xuống, Uông Nhật Thần đã tốn nhiều công sức để nghiên cứu nhân sinh.
Khi Uông Nhật Thần nói ra lời này thì dẫn tới cảm ngộ cho mấy người, Vương Trạch Vinh không ngừng gật đầu. Lời Uông Nhật Thần tuy không đúng hoàn toàn nhưng đôi khi đúng là có chuyện này.
Ánh mắt của Uông Kiều lại nhìn về phía Vương Trạch Vinh, lời này của Uông Nhật Thần thì nàng cũng hiểu được theo một góc độ khác. Nàng cảm thấy từ trước đến giờ mình còn thiếu tranh đoạt quá nhiều, trong lòng thầm nghĩ, có phải mình vì không tranh thủ nên mới có tình trạng hiện giờ hay không?