Quan Khí​

Chương 1330 : Chu Chí Tường hẹn gặp

Ngày đăng: 20:32 18/04/20


Tán gẫu chưa được bao lâu thì di động của Vương Trạch Vinh vang lên, khi lấy ra nhìn thì không ngờ là số của Chu Chí Tường bộ trưởng bộ giao thông.



Thấy vậy Vương Trạch Vinh nhíu mày lại, hắn không ngờ tên này lại gọi điện thoại tới nhanh như vậy. Hiện giờ mình chắc chắn phải triển khai thế đối lập với bộ giao thông, Vương Trạch Vinh biết cuộc quyết đấu giữa mình với người này là một cuộc thi của mình.



- Điện thoại của ai vậy?



Uông Phỉ hỏi.



- Chuyện của đàn ông thì em đừng quản nhiều!



Uông Kiều trừng mắt nhìn nàng một cái. Nói ra lời này Uông Kiều không nhịn được lén nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra lời này.



Đúng là không nghĩ tới Uông Kiều lại nói như vậy, Vương Trạch Vinh thầm khen trong lòng rồi liếc nhìn Uông Kiều với ánh mắt tán thưởng.



Tuy rằng ánh mắt là như thế nhưng miệng hắn vẫn trả lời:



- Là bộ trưởng bộ giao thông Chu Chí Tường gọi điện thoại tới.



Nghe thấy là Chu Chí Tường gọi điện thoại tới, Uông Nhật Thần mỉm cười nói:



- Xem ra có một số người ngồi không yên!



Vương Trạch Vinh ấn nghe điện thoại rất nhanh.



- Bí thư Vương, nghe nói anh tới Bắc Kinh rồi, thế sao không liên hệ với tôi một chút, có phải là khinh thường lão ca này hay không?



Vừa mở lời thì Chu Chí Tường đã thể hiện một thái độ thân thiết.



Nghe thấy Chu Chí Tường nói như vậy, Vương Trạch Vinh vội nói:



- Chỉ là về nhà xử lý một số việc, cũng đã nghĩ làm xong chuyện thì liên hệ với anh, vậy mà không ngờ anh lại gọi tới trước!



Đối với việc tin tức nhanh nhạy của Chu Chí Tường thì Vương Trạch Vinh xem như lại thêm hiểu biết, chuyến đi lần này của mình thì ngay cả tỉnh Nam Điền cũng chẳng có mấy người biết thế mà chỉ trong thời gian ngắn Chu Chí Tường đã biết việc này! Từ chuyện này có thể nhìn ra được Nam Điền cũng có mạng lưới tin tức của Chu Chí Tường, qua chuyện này thì Vương Trạch Vinh càng cẩn thận hơn khi bắt đầu quyết đấu với Chu Chí Tường.



- Ha ha, lần trước khi đến Nam Điền thì bí thư Vương đã chiêu đãi rất tốt, lúc ấy tôi đã nói rằng sau này anh tới Bắc Kinh thì tôi nhất định sẽ đáp lễ thỏa đáng, lần này xem như đã chờ được rồi, bất kể thế nào thì hai anh em chúng ta phải tụ họp cái nhỉ.



Là một bộ trưởng bộ giao thông mà Chu Chí Tường có thể nói đến mức này thì đã tỏ ra cúi thấp lắm rồi, mặc dù biết dụng ý của Chu Chí Tường nhưng giờ Vương Trạch Vinh lại không thể không đáp ứng, đành phải nói:




- Đời chị xem như bị hủy rồi, có nhà cũng như không, hắn có một người phụ nữ ở huyện, còn sinh một đứa con chung, tuy rằng bố của hắn có ý kiến về chuyện này nhưng mẹ hắn thì đã có ý nhận đứa bé đó về nhà nuôi!



- Tại sao có thể như vậy!



Nghe nói như thế, Uông Phỉ cảm thấy bất bình thay.



- Ai bảo chị với Lâm Khâm mãi không có con, người già cũng muốn đứa bé đến điên lên rồi!



Nghĩ đến chuyện Uông Nhật Thần nên Uông Phỉ ít nhiều cũng hiểu được Lâm phu nhân, trong giây lát nàng chẳng biết mình nên khuyên như thế nào.



Nghĩ một chút, Uông Phỉ mới lên tiếng:



- Cuộc hôn nhân của chị với Lâm Khâm thì không có khả năng bỏ, điều này thực sự không công bằng với chị. Dựa vào việc Lâm Khâm có gái ở bên ngoài thì chị cũng có thể có trai ở ngoài!



Nói đến đây Uông Phỉ hơi ngẩn ngơ một chút khẽ nói:



- Tiểu Kiều, em có thể thấy chị có ý với Trạch Vinh, chị đừng bảo mình không có đó nhé!



Lời này khiến mặt Uông Kiều đỏ bừng lên, đánh Uông Phỉ một phát, nói:



- Nói loạn gì đó, hắn là chồng của em mà!



Uông Phỉ nói một cách nghiêm túc:



- Nếu như chị có một đứa bé thì cuộc sống của chị ở Lâm gia có khá hơn một chút hay không, đến lúc đó thì mẹ của Lâm Khâm cũng sẽ không dám đưa đứa bé ở huyện về!



Uông Kiều nghe nói như thế mặt liền biến sắc, nói:



- Bỏ đi, đừng nói chuyện nhàm chán đó!



Dứt lời liền đứng lên nói:



- Chị còn có việc, chị đi trước đây.



Thấy Uông Kiều động tác đứng dậy rời đi, Uông Phỉ nhìn theo bóng lưng Uông Kiều như có điều suy nghĩ.