Quan Khí
Chương 1331 : Thật lòng nói chuyện
Ngày đăng: 20:33 18/04/20
Làm Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên chính là cách mời của Chu Chí Tường. Ngoài việc địa điểm khá tốt ra thì không có gì đặc biệt, cũng không có thêm vị khách nào.
- Bí thư Vương, hai chúng ta không nên khách khí. Tôi đã nghiên cứu qua về anh, biết anh không thích xa xỉ. Thực ra tôi rất đồng ý với việc này. Chúng ta khi còn sống cần gì chứ? Đó chính là ăn mà thôi. Đối với việc này dù là anh hay tôi đều đã có thể giải quyết được vấn đề, có thể nói những thứ cần hưởng thụ đã hưởng thụ. Tiền là cái gì? Không chỉ là vài con số sao?
Chu Chí Tường vừa mở màn đã nói như vậy.
Nghe y nói như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là phải nhìn nhận lại đối phương.
- Ha ha, Bộ trưởng Chu nói đúng.
Vương Trạch Vinh hùa theo.
- Biết tại sao tôi không gọi thêm ai không? Hôm nay tôi muốn nói thật lòng với cậu.
Sau khi rót rượu cho Vương Trạch Vinh, Chu Chí Tường nâng chén nói với Vương Trạch Vinh:
- Chú em, chén này tôi phải khen cậu. Lần trước tôi tới Nam Điền thì cậu tiếp đón rất tốt.
Sau khi hai người uống hết chén, Vương Trạch Vinh nói:
- Bộ trưởng Chu, nếu gặp anh thì tôi phải nói vài câu về chuyện đường sắt Nam Điền. Vấn đề đường sắt Nam Điền là rất nghiêm trọng, theo tôi biết người dính vào là rất nhiều.
Vương Trạch Vinh cũng muốn thử dò ý của Chu Chí Tường.
Chu Chí Tường xua tay nói:
- Cậu quá khách khí rồi. Tôi gọi cậu là chú em, chú nên gọi tôi là anh mới đúng. Nói thật ở Trung Quốc này tôi rất phục cậu. Không giấu cậu, quá trình cậu từ xã Hoàn Thành đi tới bây giờ thì tôi vẫn chú ý. Chú từ một cán bộ xã phát triển thành Bí thư tỉnh ủy, đây chính là năng lực.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- May mắn thôi.
Chu Chí Tường lắc đầu nói:
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Ông anh, quốc gia hàng năm bỏ ra nhiều tiền như vậy, phải biết tiền này hơn hẳn so với quốc gia dành cho các tỉnh. Đường sắt nếu như dùng tiền như vậy thì có phải làm quốc gia thất vọng không?
Chu Chí Tường cười phá lên nói:
- Không phải có câu người trong giang hồ không thể tự quyết định sao? Giang hồ sao có thể so sánh với quan trường. Cậu nghĩ xem, giang hồ có thể dùng dao kiếm mà giải quyết, nhưng quan trường thì khác mà.
Vương Trạch Vinh phát hiện một vấn đề đó là Chu Chí Tường nói cũng có lý lẽ nhất định.
Nhìn quan khí của Chu Chí Tường, Vương Trạch Vinh phát hiện trong quan khí của đối phương không hề có chính khí.
- Ông anh, vừa nãy anh đã nói người sống trên đời không cần gì nhiều. Đến cấp của chúng ta thì ăn gần như đều do quốc gia chu cấp, cần nhiều tiền như vậy làm gì? Người vừa chết thì có mang được gì đâu. Anh cho dù có nhiều hơn nữa cũng có tác dụng gì?
Vương Trạch Vinh đây là nói thật, hắn không quá quan tâm tới tiền.
- Tôi biết ý cậu, cũng biết cậu muốn nhằm vào đường sắt. Hôm nay tôi khuyên cậu vài câu. Chuyện đường sắt rất phức tạp, không phải muốn động là động được. Nói thật tôi có khi suy nghĩ nếu có người thực sự có thể xử lý đường sắt thì quá tốt.
Lời này làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra, hắn không ngờ Chu Chí Tường lại nghĩ như vậy.
Thấy Vương Trạch Vinh ngạc nhiên như vậy, Chu Chí Tường cười nói:
- Không giấu cậu, tôi có suy nghĩ như thế nào. Nhớ vài năm trước có một quan chức muốn xử lý đường sắt, tôi lúc ấy cũng có tâm trạng tò mò xem hắn có thể làm gì không? Kết quả cậu biết kết quả như thế nào không? Tên đó bị phán tội nhận hối lộ mà vào tù. Nực cười.
Chu Chí Tường đúng là lợi hại, mới đầu nói chuyện tình cảm, sau đó lộ ý ai động vào đường sắt, người đó không thể sống an lành. Qua đó cũng lộ một điều mạng lưới quan hệ ở bên đường sắt rất sâu, ai động vào cũng phải thất bại.
Vương Trạch Vinh nghe đến đây liền cười nói:
- Ông anh có phát hiện lớp mai này đã lát không?
Chu Chí Tường nhìn tới rồi vẻ mặt trở nên khá khó coi.