Quan Khí​

Chương 124 : Bố Trịnh Thu Lực có chuyện

Ngày đăng: 20:08 18/04/20


Vương Trạch Vinh xách cặp từ lớp học về thì thấy Trịnh Thu Lực đang ngồi xổm trước cửa ký túc.



Trịnh Thu Lực bây giờ không hề giống lúc bình thường, tóc bết lại như lâu rồi không gội, quần áo nhăn nhúm, không còn giống Trịnh Thu Lực luôn giữ được hình tượng.



- Lão Trịnh, sao anh lại tới đây?



Vương Trạch Vinh rất kinh ngạc. Theo lý thuyết Trịnh Thu Lực bây giờ phải rất nhiều việc ở xã chứ, sao lại chạy đến đây. Hôm qua lúc gọi điện cho Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh không nghe nói gì về tình hình của Trịnh Thu Lực. Tiểu Giang chỉ nói hai ngày nay không thấy Trịnh Thu Lực, gọi điện thì thấy hắn bảo có việc riêng cần xử lý.



- Bí thư Vương, tôi chờ anh một lúc lâu rồi.



Trịnh Thu Lực nghe thấy tiếng Vương Trạch Vinh liền đứng bật dậy, trên mặt đầy vẻ lo lắng.



- Mau vào trong ngồi đi.



Vương Trạch Vinh vội vàng mời Trịnh Thu Lực vào trong phòng.



Đưa cho Trịnh Thu Lực chai nước, nhìn đối phương uống ừng ực, Vương Trạch Vinh bật điều hòa lên.



- Bí thư Vương, tôi bây giờ không còn chỗ để đi nữa rồi.



Trịnh Thu Lực rất đáng thương mà nhìn Vương Trạch Vinh.



- Lão Trịnh, có việc gì từ từ nói.



Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu. Trịnh Thu Lực này ở trong xã luôn ra vẻ hơn người, luôn chú ý bề ngoài mà. Hôm nay hắn sao vậy, chẳng lẽ xã Hoàn Thành xảy ra chuyện. Nhưng hắn không nghe Tiểu Giang nói mà.



Cầm điếu thuốc Vương Trạch Vinh đưa tới, Trịnh Thu Lực châm hít sâu một hơi rồi nói:



- Bí thư Vương, tôi nghĩ mãi rồi, bây giờ chỉ có anh cứu được bố tôi.



- Cứu bố anh.



Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu. Theo hắn biết thì bố Trịnh Thu Lực tên là Trịnh Đại Sơn – phó cục trưởng cục Thuế thành phố, là người rất có quyền lực mà. Mình không nhờ lão ta thì thôi, sao bây giờ lão ta lại có việc nhờ mình.



- Lão Trịnh nói đùa gì thế, tôi sao có thể cứu được bố anh. Bố anh có chuyện gì?



Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi, hắn đoán chắc là Trịnh Đại Sơn xảy ra chuyện.



Thấy Vương Trạch Vinh không hiểu, Trịnh Thu Lực lúc này mới cảm thấy mình chưa nói rõ câu chuyện, vì thế thở dài một tiếng:



- Bí thư Vương, bố tôi xảy ra chuyện.
- Chính là tên này hả. Tên này coi như bị đối thủ hại rồi, lần này không chết cũng bị lột da.



- Tình huống như thế nào vậy anh?



Vương Trạch Vinh đoán Liên Đào chắc biết tình hình.



- Tôi nói với cậu đó, Trịnh Đại Sơn đúng là có bao gái. Bao một cô gái 21 tuổi nhà quê. Mà bài viết trên mạng cũng không phải do cô ta viết ra. Đương nhiên cũng không thể tra ra ai viết bài này. Chuyện bao gái có lẽ sẽ khiến Trịnh Đại Sơn không gữ được chức vụ, nhưng nếu hắn phạm sai lầm khác thì không biết. Việc này phải xem cấp trên có coi trọng không?



Liên Đào vừa cười vừa nói.



- Lão Liên, con của Trịnh Đại Sơn là chủ tịch xã chúng tôi, anh có thể giúp thì giúp một chút.



Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói để Trịnh Thu Lực nghe được.



- Được, việc này tôi cũng có chút quan hệ. Chỉ có thể giữ được công chức nhưng chức vụ thì không hy vọng.



Liên Đào nói.



Mặc dù Vương Trạch Vinh không biết Liên Đào có quan hệ như thế nào nhưng nếu đối phương nói vậy thì nhất định sẽ làm được.



Vương Trạch Vinh bỏ điện thoại xuống rồi nói với Trịnh Thu Lực:



- Anh cũng nghe thấy đó, tôi thông qua bạn học hỏi việc này. Qua điều tra thì bố anh đúng là đã bao gái. Việc này nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ nhưng lại bị người mượn đề tài này gây rối. Chủ yếu là việc này có ảnh hưởng không tốt, việc này phải xem thái độ cấp trên. Bởi vì việc này đã truyền khắp thành phố nên cấp trên nhất định sẽ tiến hành xử lý bố anh. Chức vụ có lẽ không giữ được, còn có khả năng khai trừ công chức. Bạn học của tôi đồng ý giúp bố anh giữ công chức. Tôi cũng chỉ có thể làm được như vậy.



Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Trịnh Thu Lực không khỏi lộ ra vẻ thất vọng nhưng vẫn nói:



- Thực ra tôi cũng biết sẽ có kết quả như thế này. Tôi cũng đã lo lắng bố mình bị khai trừ công chức. Bây giờ có thể giữ được đã là may mắn lắm rồi.



Vương Trạch Vinh vỗ vỗ vai Trịnh Thu Lực rồi nói:



- Xin lỗi, tôi cũng chỉ có thể giúp được như vậy mà thôi.



- Cảm ơn anh.



Trịnh Thu Lực cũng biết tình huống của bố mình. Vừa nhận được tin, hắn lập tức lên thành phố tìm hiểu tình hình. Chuyện bao gái của bố thì hắn biết. Vì chuyện ông bố mà hắn đã đến tìm không ít người nhưng không ai đưa ra câu trả lời rõ ràng. Bây giờ có thể từ Vương Trạch Vinh biết được kết quả, hắn cũng yên tâm đôi chút.



Nhìn Trịnh Thu Lực đã mất đi quan khí, Vương Trạch Vinh chỉ có thể thở dài một tiếng trong lòng. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Trịnh Thu Lực bố trí lại phòng làm việc đúng là gây loạn. Không biết là ông bố hắn ảnh hưởng đến hắn, hay hắn ảnh hưởng đến bố hắn đây. Vương Trạch Vinh nghĩ mãi cũng không thể tìm ra đáp án.



Mặc dù không thể tìm ra đáp án nhưng có một điểm Vương Trạch Vinh dám chắc đó là Trịnh Đại Sơn mất chức, như vậy Trịnh Thu Lực sẽ bị ảnh hưởng. Từ quan khí của hắn thì thấy hắn mất chức chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nếu Trịnh Thu Lực mất chức thì xã Hoàn Thành sẽ như thế nào bây giờ? Tiểu Giang có hy vọng lên chức không? Vương Trạch Vinh bắt đầu suy nghĩ về bố trí tiếp theo ở xã Hoàn Thành. Mình chắc chắn sẽ được đề bạt lên huyện, Trịnh Thu Lực xuống thì mấy người trong xã đều có cơ hội. Mình dùng hết khả năng giúp Tiểu Giang, còn cả Tiền Vi Dân vẫn luôn theo mình, phải đưa hắn lên một bậc mới được.