Quan Khí
Chương 125 : Đến nhà Trương Tất Trường
Ngày đăng: 20:08 18/04/20
Chuyện của Trịnh Thu Lực, Vương Trạch Vinh không để trong lòng. Sau thời gian học tập khiến tầm nhìn của hắn đã xa hơn nhiều, không còn tính toán chuyện ở tầm cấp xã nữa. Trịnh Thu Lực mặc dù thời gian này làm loạn ở xã Hoàn Thành nhưng không ảnh hưởng đến cục diện. Đặc biệt thấy được quan khí của Trịnh Thu Lực, Vương Trạch Vinh cảm thấy Trịnh Thu Lực không cùng đẳng cấp với mình. Mắt Vương Trạch Vinh bây giờ đã nhìn về phía Huyện ủy huyện Khai Hà.
Nhớ đến cuộc điện thoại chúc tết Trương Tất Trường, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình dù như thế nào cũng phải đến nhà Trương Tất Trường một chuyến. Không nói về quyền lực của lão, chỉ riêng ơn của lão đối với Vương Trạch Vinh đã đủ để hắn đến thăm.
Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh liền cảm thấy đau đầu vì việc mua quà. Hắn không hiểu tình hình của Trương Tất Tường. Tặng quà quý sợ lão không nhận, tặng quà bình thường thì lại ngại. Vương Trạch Vinh đúng là không biết nên làm như thế nào.
Vương Trạch Vinh ngồi trên sô pha nghĩ đến vấn đề quà. Món quà quá bình thường, có ý nghĩa không lớn lại sợ Trương Tất Tường hiểu lầm thành coi thường lão. Mà Trương Tất Tường lại có ơn rất lớn đối với hắn, cho dù lão không nghĩ vậy thì Vương Trạch Vinh cũng phải chú ý trong việc này. Nhưng nếu quà quá quý thì lại khiến Trương Tất Tường không tiện nhận vì sợ Vương Trạch Vinh hối lộ.
Vương Trạch Vinh sợ nhất đó chính là Trương Tất Tường có cái nhìn với mình. Nếu thật sự là như vậy thì Vương Trạch Vinh đúng là đập đầu vào tường rồi.
Hơn nữa Vương Trạch Vinh không biết Trương Tất Tường thích gì, nếu chẳng may tặng món quà mà lão không thích thì nguy.
Lần này Vương Trạch Vinh đến chơi nhà chủ yếu là để cảm ơn, món quà phải có ý nghĩa như vậy mới được.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ chắc đồ cổ thì hay nhất. Vì thế hắn liền đi đến khu chợ đồ cổ lớn nhất tỉnh thành để tìm đồ vật.
Thành phố Chiếu Đông là thủ phủ tỉnh, nơi này bởi vì có lịch sử lâu đời nên rất nhiều khu chợ đồ cổ. Vương Trạch Vinh xuống xe và đi vào trong khu chợ, hắn nhìn từng đồ cổ đặt trên các quầy hàng.
Vương Trạch Vinh biết tình huống của mình, hắn không hiểu gì về cổ vật nên mỗi khi cầm món nào lên là tiến hành so sánh với quan khí của mình. Hắn cho rằng đồ có lợi cho quan khí của mình thì sẽ là đồ tốt. Mặc dù không biết suy nghĩ này đúng hay không nhưng đây là điều duy nhất Vương Trạch Vinh có thể làm.
Vương Trạch Vinh đang xem một món đồ đó là một người trung niên dạy người trẻ tuổi đánh cờ. Thấy món đồ này, Vương Trạch Vinh liền thích. Đây là món đồ rất thú vị, ở trong này có ý dạy bảo, giúp đỡ.
Càng làm Vương Trạch Vinh thấy thích đó là cầm vào trong tay đã khiến quan khí của hắn hưng phấn lên, mấy tia chính khí càng thêm dày đặc.
Vương Trạch Vinh thấy chủ quầy là một người phụ nữ nông thôn liền hỏi:
- Món này bao nhiêu tiền?
- Cái này à, ông chủ xem rồi trả.
Người phụ nữ này giống như cũng không coi trọng món đồ nên tùy ý nói.
Vương Trạch Vinh không biết vì sao đối phương không coi trọng món đồ này, nhưng hắn biết đây là đồ tốt liền nói:
- 1000.
Trương Tất Tường hỏi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này tôi cũng không rõ lắm, có lẽ trên thành phố sẽ bố trí.
Trương Tất Tường gật đầu nói:
- Làm ra thành tích trong công việc sẽ thuyết phục được mọi người. Công tác của cậu ở xã Hoàn Thành coi như cũng được. Nhưng sau khi lên vị trí mới thì tất cả bắt đầu lại. Theo tôi biết thành phố Hoa Khê dự định để cậu đến Huyện ủy công tác. Cậu là người mới, đến lúc đó nhất định phải quan hệ tốt với các đồng chí. Cậu còn trẻ, tiền đồ còn rất xa, không nên tranh được mất trước mắt.
Lời nói Trương Tất Tường rõ ràng có ý truyền đạt kinh nghiệm, Vương Trạch Vinh càng nghe càng cảm động:
- Xin Phó trưởng ban Trương yên tâm, tôi nhất định sẽ làm theo lời ngài nói.
Trương Tất Tường vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đừng gọi tôi là Phó trưởng ban Trương gì nữa, như vậy rất xa lạ. Như vậy đi, sau này đến nhà gọi tôi là Trương thúc đi, tôi coi trọng cậu.
- Trương thúc.
Vương Trạch Vinh nghe vậy càng thêm cảm động.
- Tiểu Vương, sau này trong công tác phải học tập các đồng chí đi trước, chỉ có không ngừng học tập mới có thể tiến bộ. Công tác trên huyện khác cấp xã, rất phức tạp và gắn với lợi ích rất nhiều người. Nếu cậu có chỗ nào không hiểu thì có thể trực tiếp gọi điện cho tôi.
Thấy Trương Tất Tường quan tâm mình như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là không có gì để nói. Vương Trạch Vinh không biết Trương Tất Tường bởi vì thấy quá trình đi lên của mình, nên Trương Tất Tường cảm thấy như nhìn con mình lớn lên giống nhau vậy. Trương Tất Tường hy vọng có thể thấy Vương Trạch Vinh phát triển hơn nữa.
Vương Trạch Vinh ngồi nói chuyện một lát mà thấy Trương Tất Tường không ngừng nghe điện, vì thế vội vàng nói:
- Trương thúc, ngài bận nên lần sau cháu lại tới.
Trương Tất Tường cười nói:
- Lần này coi như đến thăm nhà, sau này lên tỉnh nhất định phải đến nhà ngồi chơi đó.