Quan Khí​

Chương 1505 : Chuyện lớn

Ngày đăng: 20:36 18/04/20


Nghe xong Cận Chí Cương nói, Chủ tịch huyện Khai Hà - Lý Vĩnh Huy nhíu mày nói:



- Thái độ của Vương lão là như thế nào?



Lý Vĩnh Huy vốn hôm nay muốn được nghỉ ngơi, kết quả lại nghe yy nói như vậy nên có chút buồn bực.



- Xem ra rất tức giận.



Cận Chí Cương thấy Vương Đại Hải rất tức giận rời đi nên vội vàng về báo cáo với Lý Vĩnh Huy.



Lý Vĩnh Huy gõ tay lên bàn một lúc rồi trầm giọng nói:



- Anh đi tìm hiểu tình hình.



Nhìn Cận Chí Cương đi ra, Lý Vĩnh Huy ngồi đó mà suy nghĩ. Vương Trạch Vinh là lãnh đạo từ Khai Hà đi ra. Bởi vì có Vương Trạch Vinh nên Khai Hà mới được nhiều nơi coi trọng. Bây giờ tỉnh Sơn Nam từ trên xuống dưới toàn là người Vương Hệ, Trương Huệ Quyên kia dàm làm như vậy thì đó là làm Vương Trạch Vinh mất mặt.



Nghĩ đến hậu quả của việc này, Lý Vĩnh Huy cảm thấy không thể cứ mặc nó diễn ra, nhất định phải xử lý tốt.



Y cầm điện thoại di động gọi cho Bí thư huyện ủy Hồ Khả Di.



- Bí thư Hồ, tôi có việc muốn báo cáo với anh.



Hồ Khả Di là nữ Bí thư được điều từ huyện lân cận sang Khai Hà. Bởi vì mới tới nên tình hình không quá rõ ràng, chẳng qua cô cũng có chút năng lực.



Bây giờ Khai Hà là nơi nổi tiếng trong toàn tỉnh, nhiều quan chức tranh nhau tới đây nhận chức. Đừng nhìn Vương Trạch Vinh ít ở đây, bố mẹ hắn lại ở đây. Nếu có thể quan hệ tốt với Vương gia cũng có nghĩa sẽ phát triển rất nhanh.



Nghĩ đến nguyên Bí thư huyện ủy Khai Hà Lữ Khai Trung không phải cũng quan hệ tốt với Vương gia nên bây giờ đã là Phó bí thư Thị ủy sao? Nghe nói Lữ Khai Trung còn có thể lên nữa.



Thấy Lý Vĩnh Huy vào, Hồ Khả Di hỏi.



- Chủ tịch Lý có việc gì vậy?



Lý Vĩnh Huy nói:



- Bí thư Hồ, có một việc tôi thấy rất quan trọng nên tới báo cáo với chị.



Nghe xong Lý Vĩnh Huy nói xong về việc của mẹ con Trương Huệ Quyên, Hồ Khả Di có chút ngạc nhiên. Tuy nói bây giờ người có tiền rất nhiều, nhưng đúng là không ngờ lại có kẻ tin lời mẹ con Trương Huệ Quyên.



Đồng thời nghĩ đến Vương Đại Hải rất tức giận về việc này, cô nghĩ nếu Vương Trạch Vinh biết thì sao? Hồ Khả Di run lên, nếu cấp trên biết thì sẽ nghĩ như thế nào?



Không được để mặc.
Nghĩ tới đây, các thường vụ đều cảm thấy dưới mông mình có lửa.



Lúc này hai mẹ con Trương Huệ Quyên đang ngồi nhà nói chuyện với nhau.



- Mẹ, cứ như vậy thì danh tiếng của con sẽ mất hết.



Trương Hân Như cười khổ nói.



- Danh tiếng được mấy đồng. Mẹ nghĩ con còn có danh tiếng gì. Mẹ nói với con, ngôi sao bây giờ có ai mà không ngủ với trai. Con có quan hệ với Lãnh đạo trung ương, việc này người khác muốn có con mà, con có tội gì. Con có biết là giá của con đã tăng lên không? Giám đốc Tài nói nguyện bỏ ra 20 ngàn để ngủ với con đó. Con nghĩ xem, 20 ngàn đó, đi đâu mà tìm.



- Mẹ, sao mẹ lại nghĩ như vậy?



Trương Hân Như đỏ mặt nói.



- Con đỏ mặt gì, không phải chưa làm mà.



Trương Huệ Quyên bĩu môi nói.



- Đều do mẹ năm đó mù mắt mà bỏ qua Vương Trạch Vinh. Mẹ biết năm đó Vương Trạch Vinh rất thích con. Quên đi, nhân cơ hội kiếm tiền mới đúng. Việc này có mẹ đứng ra làm. Con yên tâm, người đó nói việc thành ngoài việc bảo vệ chúng ta còn cho thêm một biệt thự hai triệu. Lúc ấy muốn gì cũng có.



- Con vẫn thấy việc có chút nguy hiểm.



Trương Hân Như có chút lo lắng.



- Hừ, nguy hiểm, làm việc gì không nguy hiểm. Chẳng lẽ chúng ta cứ như thế này cả đời? Chỉ cần có hai triệu thì cùng lắm mẹ vào tù, con cầm tiền là được mà.



Trương Hân Như cười khổ một tiếng rồi nói:



- Chủ yếu là con và hắn chưa từng.



- Chính vì chưa có nên mẹ mới có thể làm như vậy, nếu không mẹ không đi tranh danh phận cho con sao?



….



Sau khi Hội nghị thường vụ kết thúc, Hồ Khả Di và Lý Vĩnh Huy vội vàng chạy tới nhà Vương Đại Hải. Bọn họ đều biết vấn đề bây giờ quan trọng nhất là suy nghĩ của Vương Đại Hải. Đương nhiên suy nghĩ của Vương Đại Hải là suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Chỉ cần làm Vương Đại Hải hết giận thì vấn đề mới có thể được giải quyết.



Vương Trạch Vinh thấy nhiều lãnh đạo tới nhà như vậy, cũng vì gọi điện cho Vương Trạch Vinh nên tâm trạng của ông đỡ hơn. Ông nói:



- Mọi người đến vì việc gì thì tôi biết. Tôi chỉ yêu cầu là nhanh chóng giảm thiểu ảnh hưởng.