Quan Khí
Chương 156 : Đêm không ngủ
Ngày đăng: 20:09 18/04/20
Thấy vẻ mặt của Hạng Nam lúc này, Vương Trạch Vinh biết đó là phản ứng của một người bố mất con đã lâu.
- Bí thư Hạng, Hàm Yên tử nhỏ do một tay Lữ Khánh Phân nuôi lớn. Theo cháu biết Lữ Khánh Phân rất tốt với Hàm Yên. Dù Hàm Yên có phải là con gái cô chú hay không, cháu hy vọng khi xử lý chuyện này cũng phải chiếu cố tình cảm của mẹ con cô ấy.
Vương Trạch Vinh thấy chuyện đến nước này thì chỉ có thể nói như vậy.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh đầy khen ngợi rồi nói:
- Trạch Vinh, mới đầu chú còn lo lắng chuyện của cháu và Hàm Yên. Nhưng bây giờ nghe cháu nói như vậy thì biết cháu là người có tình có nghĩa. Hàm Yên lấy cháu, chú rất vui.
Hạng Nam quay đầu lại nói với Hứa Tố Mai:
- Mặc dù không biết tại sao Hàm Yên lại được Lữ Khánh Phân nuôi lớn, nhưng Lữ Khánh Phân nuôi Hàm Yên từ nhỏ đến lớn, hơn nữa còn đối tốt với Hàm Yên như vậy. Lữ Khánh Phân là người mà chúng ta cần cảm ơn. Hy vọng chúng ta có thể mau chóng hiểu được chuyện Lữ Khánh Phân nhận và nuôi Hàm Yên.
Hứa Tố Anh nói:
- Nhiều năm như vậy mà, ai biết chuyện lúc ấy như thế nào?
Hạng Nam nói:
- Anh đã để Lý Trấn Giang đi điều tra một chút. Chỉ cần có chuyện thì nhất định cũng có đầu mối. Hơn nữa Lữ Khánh Phân vẫn sống ở xã Hoàn Thành. Hàm Yên cũng lớn lên ở đó, tình huống chỉ cần điều tra là biết mà.
Từ trong phòng đi ra, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình như đi trên mây. Chuyện hôm nay quá ly kỳ làm người ta không dám tin. Hàm Yên là một cô gái từ bé vẫn ở trong xã không ngờ lại là con gái của Bí thư tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của mình thấy nó mạnh hơn rất nhiều.
- Trạch Vinh, nói xong rồi à?
Trịnh Chí Minh ngồi ở đại sảnh thấy Vương Trạch Vinh đi ra liền vội vàng hỏi.
Trịnh Chí Minh vẫn luôn lo lắng. Bí thư Hạng đến huyện Khai Hà nếu xảy ra chuyện thì vị trí Bí thư huyện ủy của hắn coi như đến cuối. Vì vậy Trịnh Chí Minh đâu dám về nhà, ngồi ở đây để chỉ đạo công việc.
Vương Trạch Vinh vào phòng Hứa Tố Mai, Trịnh Chí Minh đã nghe Cổ Kiến Quân báo cáo. Trịnh Chí Minh biết phòng đó là Hứa Tố Mai và Hứa Tố Anh ở. Nếu biết Hứa Tố Mai là vợ của Hạng Nam, tình huống trong phòng này hắn phải biết.
Sau khi Vương Trạch Vinh đi vào, Trịnh Chí Minh ngồi đó mà đoán nguyên nhân Hứa Tố Mai gặp Vương Trạch Vinh. Nhưng Trịnh Chí Minh nghĩ vỡ đầu cũng không thể ngờ Vương Trạch Vinh đột nhiên lại là con rể của Bí thư Hạng.
- Ồ, Bí thư Trịnh.
Vương Trạch Vinh khá giật mình vì Trịnh Chí Minh ngồi đây.
- Lại đây, ngồi xuống rồi nói.
Trịnh Chí Minh nhiệt tình mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
Hai đồng chí lãnh đạo huyện ủy ngồi đây làm cho nhân viên nhà khách khá giật mình.
Đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc, Trịnh Chí Minh như vô tình mà nói:
Lữ Hàm Yên bởi vì chức không cao nên hôm nay không có cơ hội tiếp xúc gần với Hứa Tố Mai. Vừa nghe là bà ta nên yên tâm hơn:
- Nếu là giám đốc Hứa thì em yên tâm rồi. Trạch Vinh lần trước bà ấy tặng quà em, em còn chưa cảm ơn.
- Giám đốc Hứa rất giống em.
Vương Trạch Vinh nói.
- Vâng, lần trước khi trên tỉnh em cũng thấy.
Lữ Hàm Yên nói.
Vương Trạch Vinh quyết định thêm mồi lửa:
- Nghe nói giám đốc Hứa có một cô con gái mất tích từ khi còn bé.
- Cạch.
Chén trong tay Lữ Khánh Phân rơi xuống đất.
Nhìn cái chén đã vỡ, Lữ Hàm Yên vội vàng nói:
- Sao vậy mẹ?
- Không có gì, mẹ tuột tay.
Lữ Khánh Phân cố cười rồi đứng lên đi lấy chổi để quét mảnh vỡ.
Lữ Hàm Yên dùng khăn lau sàn nhà.
Vương Trạch Vinh đoán Lữ Khánh Phân nhất định giấu chuyện gì đó, nhưng thấy Lữ Khánh Phân như vậy nên hắn không nói gì nữa.
- Hai đứa nói chuyện, mẹ hơi mệt, đi ngủ trước.
Lữ Khánh Phân nói xong liền đi vào phòng.
Lữ Hàm Yên vẫn không nhìn ra cái gì, nàng nói với Vương Trạch Vinh:
- Con gái giám đốc Hứa thật đáng thương, từ bé đã mất bố mẹ.
Vương Trạch Vinh ôm Lữ Hàm Yên, tay phải khẽ vỗ vỗ lưng nàng. Hắn có chút đồng tình với cảm nhận của Lữ Khánh Phân lúc này.
- Làm gì thế, về phòng đã.
Lữ Hàm Yên không nghĩ nhiều. Thấy Vương Trạch Vinh ôm mình, nàng tưởng Vương Trạch Vinh có ham muốn nên ôm chặt hắn. Biểu hiện hôm nay làm nàng rất kích động nên cũng muốn.