Quan Khí​

Chương 1667 :

Ngày đăng: 20:39 18/04/20


Nhìn nhiều người say ngã xuống, Vương Trạch Vinh cười nói:



- Từ việc này tôi có thể thấy khí phách của quân nhân, dù không uống được cũng phải uống. Quân nhân cần chính là tinh thần bất khuất như vậy.



Câu này của hắn không khác gì tát vào mặt làm mấy vị ủy viên ngồi cùng bàn đều đỏ mặt. Hôm nay mọi người rất mất mặt, bị Vương Trạch Vinh một mình đánh ngã nhiều người như vậy, về sau ai còn mặt mũi mà nói này nói kia nữa.



Mọi người đều nhìn Vương Trạch Vinh, bây giờ Vương Trạch Vinh không hề có dấu hiệu gì là say, hắn giống hệt chưa uống vậy. Nếu không phải biết ở đây không thể dùng rượu giả, mọi người đúng là nghi ngờ vấn đề này.



Thường Chính Lý lắc đầu nói:



- Bí thư Vương, tôi đúng là muốn tìm lỗ để chui vào đó.



Y nói xong làm mấy người cùng bàn đều cười phá lên.



Nhiều người ở đây như vậy mà không ai có thể làm ngã Vương Trạch Vinh, đúng là quá mất mặt.



Tổng cục trưởng Tổng cục hậu cần - Phương Thụ Lập nói:



- Có lẽ phải tìm mấy người đấu với Bí thư Vương để vớt vát thể diện mới được.



Mọi người không khỏi nhìn sang các bàn khác xem ai có thể đấu được với Vương Trạch Vinh không?



Chu Quốc Vũ – Tổng cục trưởng tổng cục quân nhu cười ha hả nói:



- Bí thư Vương rất lợi hại. Chắc Bí thư Vương uống chưa bao giờ say nên mới dám đưa ra lời khiêu chiến như vậy.



Tư lệnh Không quân – Chiêm Lâm cũng nói:



- Đây không phải là mạnh miệng, Bí thư Vương lúc ở nước Pháp đúng là đã có hành vi anh dũng.



Nói xong y kể qua biểu hiện của Vương Trạch Vinh ở Pháp.



Nghe y nói, mọi người không khỏi thầm than Vương Trạch Vinh này đúng là văn võ song toàn. Nếu là như vậy cũng không cần đấu tay đôi làm gì. Với thân thủ của Vương Trạch Vinh chắc cũng thắng được không ít người.



Vương Trạch Vinh uống sáu cốc to mà vẫn cười nói vui vẻ, không ít quân nhân tự xưng Tửu thần, Tửu tiên mà lại ngã xuống, đúng là mất mặt.




Mọi người đều là lãnh đạo cao cấp nên nói chuyện thường hay đề cập đến chuyện quốc gia, quốc tế. Vương Trạch Vinh chỉ ngồi nghe chứ ít lên tiếng.



Chu Quốc Vũ nghiêm túc nói:



- Bây giờ các nước đều cạnh tranh về vũ khí hạt nhân, đây là vấn đề rất nghiêm trọng. nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy và mất khống chế thì sẽ là thảm họa đối với cả thế giới.



Vương Trạch Vinh nói:



- Tôi xin hỏi một câu là nếu không có vũ khí hạt nhân thì sẽ như thế nào?



Mọi người đầu tiên là cười, sau đó Bành Bộ Thuân nghiêm túc nói:



- Nó sẽ khiến cục diện thế giới thay đổi rất lớn. Đến lúc này hầu hết vẫn là chiến tranh bằng vũ khí thông thường, nếu là vậy Trung Quốc chúng ta cũng đủ mạnh.



Mọi người cũng chỉ nói đùa nhưng Vương Trạch Vinh lại suy nghĩ khá nhiều về việc này.



Vương Trạch Vinh nhìn đồ ăn trên bàn đưa đũa gắp đĩa rau. Hắn nhìn chiếc đũa và thầm nghĩ nếu như có thể khiến cho vũ khí các nước trên thế giới mất tác dụng thì sao nhỉ?



Nghĩ cũng thấy có chút buồn cười, Vương Trạch Vinh lắc đầu gắp đồ ăn. Hắn biết thời đại này chiến tranh là so sánh về thực lực khoa học kỹ thuật. Nếu Trung Quốc có thực lực khoa học kỹ thuật mạnh thì quân đội mới mạnh.



Từ việc này Vương Trạch Vinh cũng tìm ra phương hướng công tác của mình ở trong quân đội. Hắn cần chính là nắm bắt lực lượng nghiên cứu khoa học của quân đội.



Nhìn Bành Bộ Thuân, Vương Trạch Vinh nói:



- Tôi dự định sau này trọng điểm vào công tác nghiên cứu khoa học kỹ thuật của quân đội, muốn đến mấy đơn vị nghiên cứu xem một chút.



Thường Chính Lý gật đầu nói:



- Đây là việc lớn trong quân đội. Có Bí thư Vương lãnh đạo thì tôi tin công việc này sẽ đề cao lên nhiều.



Bành Bộ Thuân cũng nói:



- Công việc này vốn do đồng chí Hoa Thái Tường phụ trách, chỉ là do đồng chí Hoa Thái Tường bận công việc bên chính phủ nên ít quan tâm. Bây giờ Bí thư Vương chủ động nhận việc này thì tôi tin sẽ thúc đẩy nó lên.