Quan Khí
Chương 1668 :
Ngày đăng: 20:39 18/04/20
Sau bữa rượu đó, sự hào sảng của Vương Trạch Vinh rất nhanh xâm nhập lòng người. Không ít quân nhân bàn tán việc một mình Vương Trạch Vinh đánh ngã không ít lãnh đạo cao cấp trong quân đội.
Vương Trạch Vinh cũng lợi dụng cơ hội này nhanh chóng điều chỉnh bộ máy văn phòng của mình, cả quá trình cũng không kịch liệt, hầu hết những nhân viên có quan khí không cùng hướng với Hoa Thái Tường hoặc ngược hướng hoàn toàn với hắn đều được giữ lại.
Làm xong việc này, Vương Trạch Vinh liền dành nhiều thời gian tìm hiểu về khoa học kỹ thuật của quân đội Trung Quốc.
Mới đi thăm một trường đại học ở tỉnh Ninh Tây ra, Vương Trạch Vinh chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
Lần này đi cùng Vương Trạch Vinh còn có lãnh đạo của Bộ Khoa học công nghệ, còn có lãnh đạo tỉnh Ninh Tây. Nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Hiệu trưởng trường Ninh Tây tái mặt nói:
- Bí thư Vương, trong trường có một lão giáo sư đầu óc không được bình thường.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra nói:
- Có chuyện gì mà anh ta lại làm ầm lên vậy?
Hiệu trưởng nói:
- Anh ta lúc rảnh liền thích nghiên cứu khoa học. lần trước y đưa ra một kế hoạch khổng lồ nói là muốn hóa giải mối uy hiếp hạt nhân trên thế giới, cần hơn tỷ đô để nghiên cứu. Đây đúng là nói bậy, trường cũng không đồng ý. Hơn nữa không có cơ sở khoa học nào thì ai tin được. Chắc hôm nay y nghe tin ngài tới đây nên chạy tới.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Y là giáo sư thì chắc cũng có chút căn cứ chứ?
Hiệu trưởng nói:
- Y nói đây mới là một ý tưởng của mình, cần một phòng thí nghiệm khổng lồ.
- Mời y vào đây.
Vương Trạch Vinh cũng muốn nghe xem đối phương có ý tưởng đến đâu, nếu thật sự làm được như lời y nói thì quá tốt.
Ở các trường đại học hàng năm có không ít đề tài nghiên cứu khoa học, các đề tài có tính thực tế thực ra lại không nhiều. Còn đề tài nghiên cứu tốn kém đến tầm triệu đô đã hiếm khi được tiến hành chứ đừng nói là tỷ đô.
Một lúc sau một ông lão đầu tóc lộn xộn, quần áo cũ kỹ đi tới.
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy ông lão này trông rất tỉnh táo, đặc biệt ánh mắt rất sáng.
- Bí thư Vương, đây là giáo sư vật lý đã về hưu của đại học Ninh Tây chúng tôi – đồng chí Thành Ứng Thanh.
Hiệu trưởng giới thiệu.
- Sao, em và Tiểu Diệp đến Hải Đông vài hôm nhé.
Tiểu Giang hỏi.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút và nói:
- Anh đang muốn nhờ Tiểu Diệp giúp anh một chút.
Tiểu Giang cười nói:
- Tiểu Diệp đang ở cạnh em, anh nói với cô ấy đi.
- Trạch Vinh, anh có khỏe không?
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng dịu dàng của Diệp Ny Na.
Nghe giọng này, Vương Trạch Vinh không khỏi rung động nói:
- Ny Na, anh không quan tâm nhiều tới em.
- Trạch Vinh, anh đừng nói như vậy, em đã rất thỏa mãn với cuộc sống hiện nay.
Nói chuyện vài câu với Diệp Ny Na, hắn đi vào chủ đề:
- Ny Na, là như thế này, anh muốn em đến Ninh Tây giám sát một hạng mục.
Vương Trạch Vinh nói qua tình hình một lần.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Diệp Ny Na còn chưa nói, Tiểu Giang đã lớn tiếng nói:
- Trạch Vinh, anh sao không vậy? Đầu tư mạo hiểm như vậy đâu có dễ, đó là cái động không đáy, ai dám vứt tầm tỷ Usd để làm chuyện này. Là người kinh doanh em khiên anh đừng đụng vào việc này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nói thật đến vị trí hiện nay của anh thì tiền cơ bản không dùng tới, tất cả đều do quốc gia phụ trách cuộc sống của anh. Bọn em nói anh cần nhiều tiền như vậy làm gì. Hàng năm số cổ tức nhận từ công ty Thường Hồng là không nhỏ, hơn nữa còn có các em không ngừng kinh doanh. Anh cũng không biết mình bây giờ có bao tiền. Anh đầu tư vào việc này chỉ là mong quốc gia được mạnh lên. Việc này dù không thành cũng không sao cả, thông qua việc này anh đột nhiên nghĩ đến chuyện muốn dùng toàn bộ tiền đang có thành lập công ty đầu tư mạo hiểm chuyên làm chuyện người khác không dám làm.
Cảm nhận được sự nhiệt tình của Vương Trạch Vinh, Diệp Ny Na nói:
- Trạch Vinh, em ủng hộ anh. Anh nói đi, muốn em làm gì em sẽ làm giúp anh.
Tiểu Giang cũng nói:
- Trạch Vinh, được rồi, em hiểu si của anh. Em và Tiểu Diệp sẽ làm tốt việc này.