Quan Khí
Chương 166 : Trưởng phòng công an huyện bị mang đi
Ngày đăng: 20:09 18/04/20
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Cũng nên nói với con một chút. Tiểu Mật là đứa con gái duy nhất của nhà ta, chúng ta chỉ có một mình nó, nhưng Hạng gia không chỉ có một mạch nhà chúng ta, dần dần con sẽ biết. Ông nội của Tiểu Mật tuy rằng đã lui xuống nhưng vẫn có thể nói được một chút ở thủ đô. Ông cũng hy vọng được sớm thấy Tiểu Mật, sau này nên cho Tiểu Mật đi gặp ông một lần. Đương nhiên, hiện tại tâm tình của Tiểu Mật vẫn còn chưa thả lỏng, hy vọng con có thể hết sức giải quyết.
Tuy nói là để cho Vương Trạch Vinh biết một ít tình huống, nhưng trong lời nói của Hạng Nam không lộ ra quá nhiều tình hình, vẻn vẹn chỉ vài câu hời hợt.
Nhìn quan khí màu đỏ, trong đó có một nửa là màu tím của nhạc phụ, Vương Trạch Vinh mới biết, Hạng gia hẳn là có lực lượng rất mạnh ở thủ đô. Nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh âm thầm cảm thán mình quả thật là may mắn, cưới được một cô vợ như thể công chúa vậy!
Tình huống hiện tại có lẽ là Hạng Nam không muốn mình dựa dẫm quá mức vào gia thế, ông hy vọng mình có thể rèn luyện thêm một chút. Đương nhiên, Vương Trạch Vinh cũng biết, đối với gia tộc như vậy, dù sao mình cũng chỉ là một người ngoài, muốn mượn lực cũng cần phải có tư cách mới có thể mượn được. Hiểu được đạo lý này, Vương Trạch Vinh cũng không có hứng thú hỏi nhiều về tình huống của Hạng gia. Mình cưới được một người con của gia tộc này đã là rất không tồi rồi. Đương nhiên, Vương Trạch Vinh cũng có lòng tự tôn của mình, hắn không muốn dựa dẫm quá nhiều vào thế lực của gia tộc như thế này. Trừ phi lâm vào tình huống bất đắc dĩ, hắn rất hưởng thụ khoái cảm thành công thông qua cố gắng của bản thân.
Ra khỏi thư phòng, Lữ Hàm Yên và Hứa Tố Mai tán gẫu rất hòa hợp. Dưới sự quan tâm của Hứa Tố Mai, Lữ Hàm Yên cũng tìm được một chút cảm giác gia đình. Bất kể là người thế nào, đều tồn tại cảm giác thân tình máu thịt đối với cha mẹ thân sinh.
Thấy Vương Trạch Vinh xuất hiện, mắt Lữ Hàm Yên sáng lên, thân thiết nhìn Vương Trạch Vinh ý dò hỏi. Cô biết Hạng Nam gọi Vương Trạch Vinh vào thư phòng, thấy Vương Trạch Vinh đi ra, cô liền tỏ vẻ quan tâm hỏi thăm một chút. Vương Trạch Vinh nhìn cô khẽ mỉm cười, tỏ vẻ hết thảy đều tốt.
Hứa Tố Mai nói:
- Trạch Vinh, mẹ đã thống nhất với Tiểu Mật rồi, sau này khi ra ngoài sẽ dùng tên Lữ Hàm Yên, Hạng Mật chỉ dùng khi ở Hạng gia.
Ý kiến này rất tốt, Vương Trạch Vinh thực sự vẫn chưa quen gọi Lữ Hàm Yên là Hạng Mật.
- Dì, chúng cháu đi trước ạ.
Vương Trạch Vinh nghĩ tới Lữ Khánh Phân đang ở biệt thự một mình, liền nói với Hứa Tố Mai
- Trạch Vinh, hiện tại con và Tiểu Mật đã có chứng nhận đăng ký kết hôn, chúng ta chính là người một nhà.
Hứa Tố Mai có chút bất mãn vì cách xưng hô của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh hơi ngẩn người, sau đó nói với Hứa Tố Mai:
- Mẹ, con và Hàm Yên đi trước ạ.
- Bí thư Trịnh, theo tình hình chúng tôi nắm được, huyện Khai Hà cũng không có loại chuyện này, có lẽ là thế lực bên ngoài làm.
Rõ ràng là Giải Khánh Tài nói dối trắng trợn. Hiện tại trong lòng y đã như kiến bò trên chảo nóng. Từ sau khi biết rằng Giang Tinh được người cứu thoát, y biết rằng gần như toàn bộ Khai Hà cũng không ai có thể làm được như vậy, lại thấy công an tỉnh và thành phố đều đã tham gia, y biết chuyện của mình sớm hay muộn cũng sẽ bị phát giác.
Bốp!
Trịnh Chí Minh vừa sốt ruột vừa tức giận. Giải Khánh Tài này làm sao vậy, dám nói dối trắng trợn? Tình hình ở đây đã nói rằng các chứng cớ là vô cùng xác thực, chẳng lẽ Giải Khánh Tài mù sao? Trịnh Chí Minh đập bàn, thật sự muốn mắng cho Giải Khánh Tài một trận.
Nhìn bộ dạng của Giải Khánh Tài, Trịnh Chí Minh thầm kinh hãi trong lòng, chẳng lẽ việc này có liên quan tới Giải Khánh Tài sao? Nếu thật sự chuyện này liên quan tới Giải Khánh Tài, vậy thì phức tạp rồi! Trịnh Chí Minh biết rằng, Giải Khánh Tài và rất nhiều người trong huyện có những giao dịch bí mật, nếu như mình đoán đúng, vậy thì hậu quả...
Hiện tại Giải Khánh Tài có cảm giác bị dồn vào bước đường cùng. Dù sao thì mình có lẽ cũng xong rồi. Giang Tinh kia nhất định đã lọt vào tay cấp trên mới thành ra thế này. Cô ta khai ra mình cũng chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi. Y cũng không tin là Giang Tinh lại không khai ra mình. Hiện giờ thực sự hối hận không nên phái người đi xử lý Giang Tinh. Nghe thấy tin mình muốn xử lý cô ta, cô ta chắc hẳn sẽ hận mình lắm.
Trịnh Chí Minh ổn định tâm thần, đang định nói gì đó thì cửa phòng họp mở ra, từ bên ngoài đi vào là bí thư Đảng ủy Công an thành phố Dương Siêu, theo sau là Giám đốc sở Công an tỉnh Lý Trấn Giang, tiếp nữa là mấy viên cảnh sát.
Nhìn thấy những người này, Giải Khánh Tài bình thường vốn rất mãnh liệt giờ như tê liệt trên ghế.
Mọi người nghe Lý Trấn Giang giới thiệu, lại nhìn về hướng Giải Khánh Tài, lúc này mới hiểu được có đại sự xảy ra. Tóm lại, Giải Khánh Tài rất có thể chính là người đứng sau màn của đám xã hội đen kia.
Nhìn Giải Khánh Tài bị giải đi, gần như không có ai phát hiện ra thần sắc của Cổ Kiến Quân cũng khẩn trương hẳn lên. Hiện tại Cổ Kiến Quân không thể không khẩn trương. Y có quan hệ phi thường chặt chẽ với Giải Khánh Tài, rất nhiều sự tình đều có sự tham dự của Kim Hưng Hà, cũng chính là y tham dự. Nếu thực sự tra ra việc này, có thể tưởng tượng được ngay tương lai của y.
Vương Trạch Vinh vẫn quan sát tình hình quan khí của Trịnh Chí Minh và Cổ Kiến Quân. Hắn phát hiện quan khí của Trịnh Chí Minh chỉ hơi giảm bớt một chút mà không ảnh hưởng đại cục, ngược lại, quan khí của Cổ Kiến Quân lại tiêu tan rất nhanh trong nháy mắt khi đám người Lý Trấn Giang tiến vào.
Hẳn là là Cổ Kiến Quân và Giải Khánh Tài tồn tại rất nhiều giao dịch trong việc này. Cổ Kiến Quân phỏng chừng cũng không thoát được.
Thấy tình huống như vậy, Vương Trạch Vinh bắt đầu một lần nữa tính toán tình thế của huyện Khai Hà. Nếu Cổ Kiến Quân thật sự xảy ra sự tình, Trịnh Chí Minh sẽ mất đi một thủ hạ đắc lực, dẫn tới quyền phát ngôn của mình trong huyện sẽ tăng lên một ít. Hiện giờ có lẽ nên nghĩ cách đưa người của mình vào vị trí trưởng phòng Công an huyện.
Nhưng lại có một vấn đề, nếu đưa một người lên làm trưởng phòng Công an huyện, vậy sẽ không dễ ăn nói với Quách Khải Quốc. Y vẫn coi như là người ủng hộ mình. Ngoài ra còn thêm một vấn đề nữa, nếu Cổ Kiến Quân bị rụng, vậy ai sẽ tới bổ khuyết vị trí của y? Đó cũng là một vị trí rất trọng yếu.
Trong khi Vương Trạch Vinh còn đang tính toán các bước tiếp theo thì các thường ủy vẫn còn chưa khôi phục là khỏi sự kinh hãi. Trịnh Chí Minh mặt mũi xanh mét. Trưởng phòng Công an huyện do y đề bạt lên, đồng thời cũng rất coi trọng, vậy mà bị bắt mang đi ngay trước mắt mình. Y cảm thấy uy tín của mình bị đả kích rất lớn.