Quan Khí
Chương 295 : Hấp dẫn
Ngày đăng: 20:12 18/04/20
- Em nhớ anh chết được.
Tiểu Giang bay từ phía nam đến tỉnh thành rồi chạy xe đến Quán Hà. Khi Vương Trạch Vinh đến thì nàng đã tắm xong và nằm trên giường đợi hắn.
Hai người gặp nhau không nói gì mà ôm nhau. Đã lâu không gặp làm nhu cầu của hai người càng mạnh hơn.
- Em ở phía nam thế nào?
Sau cơn mưa bão, Vương Trạch Vinh mới hỏi Tiểu Giang. Mặc dù vài ngày là gọi điện cho nhau nhưng hắn phải hỏi để tỏ vẻ mình quan tâm chứ.
- Ngoài công việc ra thì chỉ nhớ anh.
Tiểu Giang nói như vậy làm Vương Trạch Vinh rất áy náy.
Thấy mặt Vương Trạch Vinh như vậy, Tiểu Giang cười hì hì nói:
- Nhưng bây giờ thì tốt rồi, khi nào nhớ thì em lại chạy tới.
Tiểu Giang vừa nói liền không nhịn được mà khóc. Vương Trạch Vinh vội vàng lau nước mắt và đè Tiểu Giang xuống dưới.
Vương Trạch Vinh cảm thấy mình hoàn toàn thoải mái. Chỉ có trên người Tiểu Giang thì hắn mới có thể thoải mái như thế này.
Tiểu Giang khi nằm trong lòng Trạch Vinh cũng cảm thấy rất an toàn, đây là chỗ dựa của đời nàng.
- Anh yêu, anh bây giờ đã là tâm điểm của cả nước. Nếu ai mà phát hiện ra anh lúc này thì xong rồi.
Tiểu Giang rất chú ý đến tình hình của Vương Trạch Vinh. Nàng đọc báo thấy nói về Huyện Đại Phường liền hưng phấn. Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền nói:
- Không nói chuyện của anh vội, nói chuyện buôn cổ phiếu của em và chị họ em đi. Anh cảm thấy vẫn không chắc chắn mấy, em tốt nhất nên đầu tư vào ngành sản xuất nào đấy đi.
Tiểu Giang cười nói:
- Em bây giờ đã chia tiền lãi làm hai phần. Một phần đầu tư vào thị trường chứng khoán, một phần đi làm đại lý của các sản phẩm nước ngoài. Lần này em mang tới mấy bộ đồ Guci cho anh đấy.
Tiểu Giang nói xong liền không mặc quần áo nhảy xuống giường đi tới vali.
Nhìn Tiểu Giang như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu.
Guci là hãng thời trang nổi tiếng trên thế giới, không ngờ Tiểu Giang lại thành tổng đại lý ở Trung Quốc, có lẽ nàng đã phải bỏ ra không ít tiền.
- Mau lại đây, anh thử xem nào.
Tiểu Giang kéo Vương Trạch Vinh dậy rồi cẩn thận ướm lên người hắn.
Nói thật Phùng Phương rất động tâm với việc điều đến phòng Chiêu thương công tác. Ở Đoàn múa mặc dù là trưởng đoàn nhưng so sánh với phòng Chiêu thương mà nói thì kém nhiều, hơn nữa quan trọng nhất là có khả năng phát triển.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi nghe nói cô đang học ngành kinh tế, hơn nữa tôi cũng coi trọng năng lực ứng biến của cô. Nếu cô đồng ý thì đến phòng Chiêu thương giữ chức phó trưởng phòng.
Tin này như một miếng bánh rơi giữa đầu làm Phùng Phương muốn ngất đi, đề bạt như vậy là quá cao. Nếu thật sự có thể lên làm phó trưởng phòng Chiêu thương, cô ta đúng là có thể khoe khoang với người khác.
- Em có được không?
Phùng Phương hỏi.
Vương Trạch Vinh biết công tác chiêu thương không dễ làm và gặp đủ loại người. Trưởng phòng Dương Hữu Phú quá cứng nhắc nên làm việc này hơi quá sức. Phùng Phương thì khác, người phụ nữ này biết cách ứng xử. Rèn luyện một thời gian thì tin rằng cô ta nhất định sẽ làm tốt công việc này.
Phùng Phương thấy Vương Trạch Vinh không phải trêu mình nên thầm nghĩ có phải là Bí thư Vương coi trọng mình. Nếu mình không tỏ vẻ một chút thì vị trí này sẽ không rơi vào tay mình. Nghĩ đến đây, Phùng Phương thấy Vương Trạch Vinh vẫn vùi đầu ăn uống. Cô ta lại nghĩ Vương Trạch Vinh là Bí thư huyện ủy trẻ tuổi như vậy, Phùng Phương không khỏi xao xuyến. Bí thư Vương còn trẻ như vậy, sau này còn phát triển cao hơn, bây giờ mình có quan hệ với hắn ta thì có lẽ mình cũng đi được xa hơn.
Lần trước Phùng Phương đã muốn lấy lòng Vương Trạch Vinh, bây giờ liền hạ quyết tâm nên đỏ mặt nhỏ giọng nói Vương Trạch Vinh:
- Không biết Vương ca muốn em làm gì?
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên mà nói:
- Làm tốt là được.
Lời này Phùng Phương nghe được càng đỏ mặt hơn. Vương Trạch Vinh nói như vậy có phải là muốn mình...
Phùng Phương nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Nhất định làm cho Vương ca hài lòng.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Được rồi, sẽ xem biểu hiện của cô.
- Xin Vương ca yên tâm, em nhất định làm ngài hài lòng.
Phùng Phương cũng đã nghĩ rõ ràng, mình nhất định phải bắt được chức phó trưởng phòng này.
- Hôm nay đến đây thôi, vài hôm nữa sẽ tiến hành khảo sát các phòng ban. Cô chuẩn bị cho tốt.
Nhìn Vương Trạch Vinh mặc áo vào rồi đi ra ngoài, Phùng Phương suy nghĩ rất loạn.