Quan Khí​

Chương 314 : Lời đồn

Ngày đăng: 20:12 18/04/20


Mặc dù trong lòng một số người có sinh ra sự ghen tị với Vương Trạch Vinh, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì ai nấy đều thấy vui mừng. Cho dù tất cả công lao đều là của Vương Trạch Vinh nhưng là thường vụ huyện ủy của huyện Đại Phường thì ai cũng có thể nhận được ưu đãi từ việc này.



Vương Trạch Vinh nói tiếp:



- Chuyến đi này cũng rất thú vị. Chủ tịch tỉnh vì muốn báo cáo tốt nên dẫn tôi tới Bắc Kinh, kết quả là tôi chỉ có mỗi việc ngồi trên máy bay và ô tô đi một vòng rồi quay về.



Nghe vậy tất cả đều mỉm cười nhưng chẳng ai coi lời này là thật. Vương Trạch Vinh tới Bắc Kinh sao có thể không làm gì rồi lại quay về chứ.



- Lão Mao, hiện giờ công tác Luân chuyển đất đai của huyện Đại Phường đã khiến cho quốc vụ viện coi trọng. Bên các anh phải càng chú tâm hơn đó.



Mao Hiếu Lễ nói:



- Xin bí thư Vương yên tâm, về cơ bản thì các hạng mục đã ổn cả. Các hoạt động thoải mái hơn rất nhiều so với trước kia.



Vương Trạch Vinh nói:



- Rất tốt, bất cứ việc gì cũng đều phải làm một cách hợp lý và tuần tự. Chỉ cần như vậy thì việc khai triển công tác sẽ thuận lợi.



Tuy rằng đều là thường vụ, nhưng đây cũng là một hình thức thông báo cho mọi người biết. Mọi người có vẻ thoải mái hơn nhiều, Ôn Hòa Lâm nói:



- Bí thư Vương, từ sau khi triển khai cải cách cơ cấu thì một số đồng chí lãnh đạo có không ít ý kiến.



Vương Trạch Vinh biết rõ việc cải cách khó tránh khỏi sẽ xuất hiện vấn đề như vậy, bọn họ đang ở cương vị lãnh đạo mà bị kéo xuống thì không thể nào không có ý kiến được.



Vừa thấy Ôn Hòa Lâm nói như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:



- Để huyện Đại Phường phát triển thì cần phải tận dụng hết khả năng của bọn họ. Cải cách của chúng ta cũng không phải để kéo bọn họ xuống. Chỉ cần bọn họ được đào tạo đủ trình độ thì có thể đưa bọn họ lên cương vị lãnh đạo một lần nữa.



Vương Trạch Vinh mỉm cười nói tiếp:



- Huyện Đại Phường đang thời kỳ phát triển, có rất nhiều công tác mới phát sinh cần người phụ trách, không sợ không có cơ hội mà chỉ sợ không muốn được đào tạo, năng lực không thể đề cao.



Ôn Hòa Lâm nói:



- Chúng tôi sẽ nỗ lực hết sức để làm.



Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:




- Tin tức thứ hai e là sẽ dọa cho mấy người nhảy dựng cả lên, chính đàn thành phố Quán Hà chắc là sẽ có địa chấn!



- Cái gì?



Tin tức này so với tin đầu tiên càng khiến đám người kinh hoảng hơn.



- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Đan Trung Nghĩa vội vàng hỏi.



Ngô Quân Chính nói:



- Có biết Điền Mông Lực - Ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị huyện Đại Phường không?



- Chính là tên ủy viên mới bị bắt sao!



Mọi người cũng không xa lạ việc này, ai cũng biết việc này.



Ngô Quân Chính nói:



- Nghe nói Điền Mông Lực lợi dụng tiền và sắc lôi kéo lãnh đạo, không chỉ có lãnh đạo thành phố đương nhiệm mà ngay cả một số lãnh đạo đã lui xuống cũng bị liên lụy. Mọi người nói chuyện này sẽ phát triển theo hướng nào?



- Việc này cũng không thể chứng tỏ Vương Trạch Vinh sẽ tiến bộ được?



Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc việc này liên quan tới Vương Trạch Vinh.



Ngô Quân Chính khẽ cười nói:



- Nội tình chuyện này thì tôi cũng không thể nói rõ vào lúc này, mấy người tự tìm cách đi.



Lời của hắn làm cho mọi người đều ngứa ngáy trong lòng, thế nhưng bất kể là bọn họ hỏi như thế nào thì Ngô Quân Chính cũng không kể tiếp.



Tuy rằng như vậy nhưng trong lòng mọi người đều có một suy nghĩ, xem ra Vương Trạch Vinh tiến bộ là rất có khả năng!



Khi nghĩ đến việc thủ tướng cũng gặp mặt khích lệ Vương Trạch Vinh thì tất cả mọi người đều suy nghĩ cho bước phát triển tiếp theo của mình.