Quan Khí​

Chương 407 : Hương diễm

Ngày đăng: 20:14 18/04/20


Vương Trạch Vinh tắm xong liền đi ra, tâm trạng hắn rất thoải mái. Lúc này Long Hương Băng đã bưng một bát canh lên.



- Phó thị trưởng Vương, thái thái gọi điện thoại bảo em nấu canh cho ngài, ngài uống mau cho nóng.



Nghe thấy là Lữ Khánh Phân gọi tới dặn, Vương Trạch Vinh cười nói:



- Bọn họ hay thích nấu canh.



Đối với Lữ Khánh Phân nấu canh, Vương Trạch Vinh khá sợ, mỗi lần uống canh thì lại có chuyện.



Cầm bát canh, Vương Trạch Vinh uống vài miếng là hết, sau đó nói với Long Hương Băng:



- Cô nấu rất được.



Long Hương Băng vui vẻ nói:



- Em làm theo lời thái thái dặn.



Không ngờ lại gọi Long Hương Băng là thái thái, Vương Trạch Vinh cười cười vì thấy khá thú vị.



Long Hương Băng lại bưng mâm cơm ra, Vương Trạch Vinh ngửi thấy mùi thức ăn mới biết mình đã đói nên cười nói:



- Cô không bưng cơm ra thì tôi đúng là quên mất.



Long Hương Băng nói:



- Hôm nay em làm toàn món Phó thị trưởng Vương thích ăn nhất, ngài làm mệt rồi, ăn mau cho nóng.



Vương Trạch Vinh chỉ vào ghế rồi nói:



- Cô cũng ngồi xuống ăn đi.



- Vâng.



Long Hương Băng gật đầu đồng ý, nàng ngồi xuống xới cơm cho Vương Trạch Vinh. Nàng rất thích cảm giác này, vì mình như là vợ của Vương Trạch Vinh vậy.



Ăn tối xong, Vương Trạch Vinh ngồi nghỉ một lát rồi nói:



- Cô không nên ngủ quá muộn, đi ngủ sớm đi.



Long Hương Băng đúng là nghiện xem phim, Vương Trạch Vinh quan tâm nói.




Không biết tại sao Vương Trạch Vinh lại tiến lên một bước ôm lấy Long Hương Băng vào lòng. Long Hương Băng sau khi tắm xong nên cả người có mùi hương rất quyến rũ. Ngửi mùi hương từ trên người Long Hương Băng lan ra, Vương Trạch Vinh cũng không biết tại sao lại rất ham muốn phụ nữ.



Đột nhiên bị Vương Trạch Vinh ôm vào lòng, phản ứng đầu tiên của Long Hương Băng là giãy dụa một chút. Nhưng vừa mới có phản ứng, một cảm giác hạnh phúc lại dấy lên trong lòng nàng. Mình đang được Phó thị trưởng Vương ôm.



Hai tay nàng liền bắt đầu ôm lấy Vương Trạch Vinh.



Ngày này Long Hương Băng đã nghĩ đến từ rất lâu, cảm giác xấu hổ vừa nãy đã biến thành ngọn lửa dục thiêu đốt trong lòng.



Từ sau khi ly hôn, Long Hương Băng không còn trải qua quan hệ nam nữ đó nữa. Ở trong lòng Vương Trạch Vinh, Long Hương Băng bắt đầu có cảm giác kia.



Cảm giác này rất đặc biệt.



Vương Trạch Vinh không ngừng dùng hai tay sờ sờ vú Long Hương Băng. Trong đầu hắn không khỏi hiện ra hình ảnh Long Hương Băng nằm trên giường rên rỉ đầy quyến rũ.



Da dẻ Long Hương Băng rất mịn màng và trắng nõn, nàng động tình nên Vương Trạch Vinh có thể thấy làn da của nàng xuất hiện điểm hồng.



Hai người ôm chặt lấy nhau, trong đầu Vương Trạch Vinh dần hiện ra hình ảnh của Lữ Hàm Yên. Nhưng khi hình ảnh này vừa hiện ra, ngọn lửa dục trong lòng Vương Trạch Vinh liền giảm bớt một chút. Hắn cảm thấy mình đã có lỗi với Lữ Hàm Yên về chuyện Tiểu Giang, bây giờ nếu còn làm chuyện này với Long Hương Băng thì càng thêm có lỗi với Hàm Yên.



Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh liền muốn đẩy Long Hương Băng ra.



Long Hương Băng đang động tình đột nhiên cảm nhận được động tác này của Vương Trạch Vinh, nàng không những không muốn rời khỏi Vương Trạch Vinh mà còn ôm chặt lấy eo hắn.



- Tôi là người đã có vợ.



Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói vào tai Long Hương Băng.



Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Long Hương Băng vẫn đang dùng sức ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh mà nói:



- Em không ngại, em mãi là bảo mẫu của anh.



Nàng cũng chưa bao giờ muốn thành vợ của Vương Trạch Vinh, ngoài cảm giác biết ơn ra, nàng càng ngày càng không muốn rời khỏi Vương Trạch Vinh.



Long Hương Băng nói như vậy xong, nàng càng ưỡn chân lên hôn Vương Trạch Vinh.



Được Long Hương Băng hôn, chút lo lắng trong lòng Vương Trạch Vinh liền mất đi ngay lập tức.



Vương Trạch Vinh liền bế bổng Long Hương Băng đi về phòng ngủ.



Vào lúc này, hắn không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì. Người ta là phụ nữ mà đã như vậy rồi.