Quan Khí
Chương 511 : Người của Bộ Ngoại Giao đến
Ngày đăng: 20:16 18/04/20
Sau khi lên xe, Vương Trạch Vinh nhìn Khương Tắc Xương mà nói:
- Hay là anh về nghỉ ngơi một chút.
Hắn sợ Khương Tắc Xương xảy ra vấn đề gì đó.
- Phó thị trưởng Vương, tôi không sao.
Khương Tắc Xương nói. Thấy Hứa Hồng tự nhận mình là Chánh văn phòng, hắn càng hiểu thêm về tác dụng của quyền lực.
- Tắc Xương, chuyện đã như vậy rồi, anh không nên suy nghĩ quá nhiều.
Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Hứa Hồng trông cũng đẹp nhưng không ngờ lại có biểu hiện tâm thần.
Tâm trạng Khương Tắc Xương lúc này rất phức tạp, cảnh quá khứ không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
- Phó thị trưởng Vương, tôi định mai xin ngài cho nghỉ đưa cô ấy đến bệnh viện xem thế nào.
Khương Tắc Xương do dự một chút rồi nói. Dù sao cũng là vợ chồng mấy năm, Hứa Hồng bị điên không biết bố mẹ cô ta sẽ như thế nào. Khương Tắc Xương lo cho hai người bọn họ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh có tính toán gì về tương lai không?
- Phó thị trưởng Vương, tất cả đã là quá khứ, tôi chỉ có chút tâm ý mà thôi. Tôi và Hứa Hồng không thể quay lại.
Khương Tắc Xương nghiêm túc nói. Nghĩ đến chuyện Hứa Hồng và Điền Kiến Bình hôm đó, Khương Tắc Xương đã hạ quyết tâm.
- Rất tốt, có tình có nghĩa, anh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.
Vương Trạch Vinh rất cao hứng vì Khương Tắc Xương có thể làm như vậy.
- Tôi chủ yếu lo cho bố mẹ cô ấy.
Khương Tắc Xương nói.
Vương Trạch Vinh bây giờ coi như hoàn toàn yên tâm về Khương Tắc Xương. Đây là một người có tình có nghĩa.
Vương Trạch Vinh vừa về đến văn phòng thì Lô Cát Xuân gọi điện tới.
- Phó thị trưởng Vương, anh lại đây một chút.
Lô Cát Xuân gọi Vương Trạch Vinh tới. Trong thời gian này Lô Cát Xuân ít khi gọi điện cho Vương Trạch Vinh, cho dù có chuyện gọi thì cũng rất khách khí.
Sau khi vào văn phòng Lô Cát Xuân, Lô Cát Xuân đứng lên bắt tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, Bộ Ngoại giao gửi công văn đến nói Thành phố Paris muốn anh đến Thành phố Paris một chuyến bàn về việc hai thành phố kết nghĩa.
- Tắc Xương, chuyện của Hứa Hồng anh không định đi xử lý sao?
- Phó thị trưởng Vương, tối nay tôi đến nhà Hứa Hồng, làm hết những điều cần làm.
- Tắc Xương, Hứa Hồng bị bệnh, anh bây giờ đến nhà cô ấy, anh có nghĩ người nhà Hứa Hồng sẽ đối xử thế nào với anh không?
Vương Trạch Vinh nói như vậy, Khương Tắc Xương liền nghĩ đến ông em nóng nảy của Hứa Hồng, biết nhất định mình sẽ bị ăn đòn. Mặc dù suy nghĩ như vậy nhưng Khương Tắc Xương vẫn cắn răng nói:
- Không sao đâu.
- Như vậy tối tôi bảo Ngũ Hậu Cương đi cùng anh một chuyến.
Khương Tắc Xương rất cảm kích Vương Trạch Vinh, lãnh đạo như thế này thì đi đâu mà tìm được.
- Phó thị trưởng Vương, cảm ơn ngài.
Vương Trạch Vinh vỗ vỗ vai Khương Tắc Xương rồi nói:
- Tâm ý làm được là ổn rồi.
Vương Trạch Vinh vừa bố trí xong công việc thì Uông Phỉ gọi tới.
- Vương đại sư, ngày mai anh sẽ đi Paris sao?
Uông Phỉ cười nói.
Vương Trạch Vinh không ngạc nhiên vì việc Uông Phỉ biết mình sẽ đến Paris. Hắn chỉ có chút tò mò vì sao Uông Phỉ lại gọi mình là Vương đại sư.
- Cách gọi này của cô?
- Hì hì, anh trong mắt dân Paris chính là Vương đại sư. Lần này nghe anh muốn đến Paris, em nghe nói có không ít phóng viên chuẩn bị phỏng vấn anh đó.
Vương Trạch Vinh nghe Uông Phỉ nói như vậy liền cảm thấy chuyến đi này của mình đến Paris không được yên rồi.
- Vương đại sư, ngày mai em sẽ cùng anh đi Paris. Em muốn xem Vương đại sư ở Paris là như thế nào?
Nghe Uông Phỉ sẽ đi Paris, Vương Trạch Vinh có chút giật mình mà nói:
- Cô cũng đi?
- Sao? Em không thể đi ư?
- Được rồi, mai gặp.
Vương Trạch Vinh nghĩ Uông Phỉ là cháu gái Bí thư tỉnh ủy thì muốn đi theo cũng là quá đơn giản.