Quan Khí​

Chương 512 : Cướp máy bay

Ngày đăng: 20:16 18/04/20


Lần này có hơn mười người đến nước Pháp như Vương Trạch Vinh, Mục Tuyết, Lô Cát Xuân, Phó chủ tịch tỉnh Trương Đại Vi và phóng viên Uông Phỉ.



Sau khi lên máy bay, Vương Trạch Vinh phát hiện trên máy bay có không ít người nước ngoài.



Lô Cát Xuân cười nói với Vương Trạch Vinh:



- Nhờ Trạch Vinh nên lần này tôi được đến Paris.



Vương Trạch Vinh cũng cười nói:



- Tôi còn tưởng có máy bay riêng, không ngờ lại đi máy bay chở khách.



Lô Cát Xuân cười ha hả nói:



- Cậu nghĩ tốt thật đó. Căn cứ quyết định của Trung ương, Quốc vụ viện, Quân ủy Trung ương, chỉ có Tổng bí thư, Chủ tịch nước, Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân toàn quốc, Chủ tịch quân ủy Trung ương, Thủ tướng, Phó chủ tịch mới được đi máy bay chuyên dụng.



Hai người nói chuyện khá hòa hợp, chuyện Điền Kiến Bình bị bắt giống như không ảnh hưởng gì đến thái độ của Lô Cát Xuân đối với Vương Trạch Vinh.



Vương Trạch Vinh hỏi:



- Thị trưởng Lô trước đây đã đến nước Pháp?



Lô Cát Xuân nói:



- Tôi đã đi Mỹ, Nhật nhưng chưa đến nước Pháp.



Máy bay từ từ khởi động, nữ tiếp viên xinh đẹp không ngừng hướng dẫn các biện pháp an toàn cho hành khách.



Vương Trạch Vinh nhìn Khương Tắc Xương ngồi bên cạnh. Khương Tắc Xương nói sau khi về sẽ đưa vợ cũ đi khám bệnh, Vương Trạch Vinh bởi vì bận nên không hỏi rõ tình hình là như thế nào.



Nhìn cảnh bên ngoài, Vương Trạch Vinh tự hỏi thì thấy chuyện đau đầu nhất khi đến Paris chính là trả lời phỏng vấn. Theo lời Mục Tuyết thì phóng viên nước Pháp rất nhiệt tình với việc kết nghĩa giữa Paris và Phượng Hải. Không ít phóng viên cũng hứng thú với Vương Trạch Vinh. Vì việc này Mục Tuyết đã chuyên môn hướng dẫn Vương Trạch Vinh các câu hỏi thường gặp.



Vương Trạch Vinh rất hài lòng với thái độ phục vụ của nhân viên máy bay, nhân viên phục vụ đẹp, công tác cũng làm rất tốt.



Đúng lúc này đằng trước đột nhiên có tiếng ồn ào, cả máy bay bắt đầu loạn cả lên, tiếng kêu hoảng sợ không ngừng truyền ra. Càng làm mọi người sợ hãi đó là có tiếng súng.



Nghe thấy đằng trước có chuyện, mọi người vội vàng nhìn tới thì thấy mấy tên người nước ngoài đang cầm súng lớn tiếng nói.



- Cướp máy bay.



Lô Cát Xuân không nhịn được kêu lên.
Thấy tên cướp đã chết, mọi người đều sợ hãi. Nếu không phải Vương Trạch Vinh kịp thời ra tay thì bây giờ máy bay đã xong rồi.



Sau khi đánh bay tên cướp, Vương Trạch Vinh cảm thấy cả người hết sức, ngã xuống mặt đất.



Một người phụ nữ tóc vàng vừa vặn đứng bên Vương Trạch Vinh, thấy hắn ngã liền đưa tay ra ôm.



Chuyện sau đó Vương Trạch Vinh không rõ mấy. Trong xe cũng có vài chuyên gia, sau khi giải quyết xong ba tên cướp bên ngoài, bọn họ thừa lúc hai tên cướp đằng trước không rõ tình hình liền lao tới khống chế.



Phi công có một người bị giết, người còn lại vội vàng liên hệ với sân bay.



Cuối cùng máy bay bị cướp tiếp tục bay đến Paris.



Trong máy bay ngoài ba tên tên cướp chết, trong cabin cũng có ba người chết.



Vương Trạch Vinh rất nhanh khôi phục lại, hắn phát hiện mình đang nằm trong lòng một người phụ nữ tóc vàng, cảm nhận hai bên vú rất to của cô ta, Vương Trạch Vinh vội vàng vùng dậy.



Thấy Vương Trạch Vinh đứng lên, cả máy bay liền vang lên tiếng vỗ tay.



Còn có người nước ngoài giơ ngón cái lên với Vương Trạch Vinh.



Vương Trạch Vinh cười cười với mọi người rồi ngồi xuống ghế.



Uông Phỉ vô cùng sùng bái nhìn Vương Trạch Vinh:



- Vừa nãy cảnh anh nhảy lên rất đẹp trai. Vương đại sư, anh không phải người bình thường. Sao anh đi đến đâu thì ở đó đều không yên tĩnh nhỉ.



Vương Trạch Vinh cười khổ nói:



- Em cho rằng tôi muốn sao. Gặp phải vụ cướp máy bay ngàn năm có một, còn chuyện gì không thể xảy ra chứ?



Lô Cát Xuân thở dài nói:



- Thật nguy hiểm. Tôi còn tưởng lần này mất mạng rồi chứ. May quá.



Trương Đại Vi quay đầu lại nói:



- Tiểu Vương, rất được, rất tốt.



Mục Tuyết lúc này đang cùng người đàn ông bên cạnh kiểm tra người bị bắn, thấy không thể cứu nên tâm trạng bọn họ rất kém.