Quan Khí​

Chương 547 : Phó thủ tướng Lục lại nhắc đến

Ngày đăng: 20:17 18/04/20


Chuyện Triệu Hải Đào chắc không có vấn đề gì lớn. Có Uông Nhật Thần ủng hộ thì cho dù có mấy người muốn hạ Triệu Hải Đào cũng không được. Hơn nữa lão lãnh đạo của Triệu Hải Đào cũng còn một chút thế lực. Do hai thế lực hợp lại thì Triệu Hải Đào vượt cửa ải khó là rất có khả năng.



Làm Vương Trạch Vinh vui nhất đó là Triệu Hải Đào dựa vào mình. Nếu như vậy hắn về cơ bản đã có thể đứng vững tại Phượng Hải.



Sau khi làm xong chuyện Triệu Hải Đào, Vương Trạch Vinh lại còn suy nghĩ một vấn đề. Đó là vì sao Hồng Quân đột nhiên quan tâm đến công tác Luân chuyển đất đai. Theo Vương Trạch Vinh hiểu thì Hồng Quân vẫn không quá coi trọng công tác này.



Đặc biệt làm Vương Trạch Vinh kỳ quái đó là Hồng Quân gặp riêng mình. Ở tình hình bình thường Hồng Quân muốn gặp phải là Thị trưởng, sao lại tìm riêng mình?



Nhất định có chuyện gì xảy ra mà mình không biết. Vương Trạch Vinh biết nhất định trên Trung ương có thay đổi gì đó nên Hồng Quân mới làm như vậy.



Vương Trạch Vinh ngồi trong nhà do dự một chút, hắn đang không biết nên gọi điện cho Hạng Nam hay không? Hạng Nam lúc này gọi trước, Lữ Hàm Yên nói vài câu với Hạng Nam rồi đưa cho Vương Trạch Vinh:



- Bố tìm anh này.



- Bố, bố vẫn khỏe chứ?



Vương Trạch Vinh quan tâm hỏi.



- Ha ha, cũng được, chỉ là mẹ con nhớ hai đứa.



Tâm trạng Hạng Nam có vẻ rất tốt. Vương Trạch Vinh nói:



- Một thời gian nữa bọn con về Bắc Kinh thăm bố mẹ.



Hạng Nam nói:



- Công tác của con bận thì thôi, mấy tháng nữa con bảo Tiểu Mật xin nghỉ phép rồi về Bắc Kinh. Có người lớn chăm sóc cũng tiện hơn.



Vương Trạch Vinh nói:



- Bọn con cũng nghĩ như vậy.



Hạng Nam nói:



- Thay bố chào bố mẹ con.



Sau khi nói chuyện vài câu, Hạng Nam đổi giọng rồi nói:




Hạng Nam cũng chỉ nói như vậy mà thôi.



Hạng Nam nói xong liền dập máy. Hạng gia ở việc này cũng không có biện pháp. Tỉnh Giang Sơn không phải địa bàn của Hạng gia. Vương Trạch Vinh bị quấn vào tranh đấu cấp Trung ương thì chỉ có thể dũng cảm đi tới, lùi bước sẽ thành thuyền hủy người chết.



Tiếng tút tút không ngừng vang lên, Vương Trạch Vinh cầm điện thoại trong tay mà cảm thấy rất vô lực.



Mình bị quấn vào tranh đấu cấp Trung ương, điều này không biết là tốt hay xấu nữa.



Lữ Hàm Yên cầm lấy máy trong tay Vương Trạch Vinh rồi nói:



- Trạch Vinh, xảy ra chuyện gì thế?



Nghe thấy Lữ Hàm Yên hỏi, Vương Trạch Vinh lúc này mới tỉnh táo mà cười nói:



- Không sao đâu, nghe bố nói nên anh suy nghĩ một chút mà thôi.



Lữ Hàm Yên nói:



- Bố cũng đúng là, mỗi lần gọi điện đều làm người ta khẩn trương.



Cô chủ yếu quan tâm đến tình hình của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh uống một ngụm nước rồi bắt đầu tự hỏi công việc trong tương lai. Hạng Nam nói rất rõ ràng, Phó thủ tướng Lục nói ra tên mình, Hồng Quân là Chủ tịch tỉnh Giang Sơn thì không thể không nghe được tin này. Hồng Quân nghe được tin này nên mình là người nắm bắt công tác Luân chuyển đất đai thì nhất định sẽ coi trọng mình.



Có chủ tịch tỉnh ủng hộ ra thành tích nhất định là có, nếu không ra thì mình sẽ có trách nhiệm lớn.



Điện thoại di động lại vang lên, Vương Trạch Vinh cầm lên thì thấy là Ngô Uy Hoa gọi điện.



- Vương ca, thằng em nghe được một tin là trong hội nghị Phó thủ tướng Lục nhắc đến tên anh, đánh giá cao anh trong công tác Luân chuyển đất đai. Nghe nói Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai Trung ương đã nói sẽ đến tỉnh Giang Sơn kiểm tra công tác, anh phải chuẩn bị một chút.



Tin này nhất định là Ngô Uy Hoa nghe được từ chỗ ông bố mình, Vương Trạch Vinh nói:



- Cảm ơn cậu.



- Ha ha, Vương ca, đây là cơ hội của anh, nhất định phải nắm chắc.



Ngô Uy Hoa cũng chỉ truyền tin mà thôi, nói xong liền dập máy. Thấy Ngô Uy Hoa gọi điện tới, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Có mấy tên anh em này cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể kịp thời nắm bắt được tin tức.