Quan Khí
Chương 548 : Bắt đầu có tiếng nói
Ngày đăng: 20:17 18/04/20
Sau khi Tiền Lâm Đào và Lô Cát Xuân từ tỉnh về, bọn họ liền tìm Vương Trạch Vinh.
Sau khi nghe biến hoá trên Trung ương, Vương Trạch Vinh thầm quan sát tình hình trong thành phố. Nghe thấy Tiền Lâm Đào và Lô Cát Xuân gọi, Vương Trạch Vinh liền đến ngay chỗ Tiền Lâm Đào.
Trong văn phòng không có ai, Bí thư thị ủy và Thị trưởng Phượng Hải đang ngồi đó như nói chuyện gì đấy. Từ bề ngoài thì hai người có vẻ rất đoàn kết.
- Đồng chí Trạch Vinh, tôi và Thị trưởng Lô vừa từ trên tỉnh về. Bí thư Uông và Chủ tịch Hồng đều yêu cầu, tôi tìm cậu là có vấn đề cần nói.
Tiền Lâm Đào nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh.
Lô Cát Xuân nói:
- Trung ương đang rất quan tâm phát triển kinh tế nông thôn. Công tác Luân chuyển đất đai vẫn luôn trì trệ ở tỉnh Giang Sơn, Tỉnh ủy hạ quyết tâm tăng cường công tác này.
Lô Cát Xuân còn có lời chưa nói đó là chủ tịch tỉnh yêu cầu công tác Luân chuyển đất đai của Phượng Hải phải đi trước, áp lực về công tác này đúng là rất lớn.
Điều này Vương Trạch Vinh biết. Hắn nhìn hai người nhưng không nói gì thêm. Trung ương cũng coi trọng công tác này, Thành phố Phượng Hải không có lý nào không coi trọng. Quan trọng là xem hai người này quyết tâm như thế nào.
Tiền Lâm Đào vẫn đang nhìn Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh không có vẻ mặt gì thì biết đối phương đã hiểu tình hình.
- Trạch Vinh, cậu nói xem tiếp theo định triển khai công tác Luân chuyển đất đai như thế nào?
Tiền Lâm Đào nói.
Vương Trạch Vinh nhìn hai người liền biết bọn họ quyết định ít nhiều nghe suy nghĩ của mình.
Đương nhiên việc này không thể làm khó Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh không cần chuẩn bị đã có thể trực tiếp nói:
- Phượng Hải là một thành phố công nghiệp, nông nghiệp vẫn luôn trì trệ. Muốn phát triển nông nghiệp theo tình hình hiện nay thì tôi thấy nên đi đường tắt. Thông qua Luân chuyển đất đai để tập trung đất của nông dân lại, làm cho một vài có năng lực canh tác, làm như vậy phát triển nhanh hơn là làm cá nhân nhiều.
Lô Cát Xuân nói:
- Trạch Vinh, công tác này do cậu phụ trách, cậu phải chú tâm nhiều.
Đây vốn là công tác mà Vương Trạch Vinh phụ trách, hắn cảm thấy lời này dù nói hay không thì mình cũng phải làm nên gật đầu không nói gì. Nghĩ đến công tác của mình gặp ngăn cản, Vương Trạch Vinh nói:
- Hai vị lãnh đạo, tôi có một yêu cầu đó là trong công tác Luân chuyển đất đai thì phải có biện pháp phạt người gây ảnh hưởng đến công việc, đối với chính quyền địa phương không ủng hộ cũng phải truy cứu.
- Như vậy đi, chị chia mọi người đến các huyện kiểm tra công việc. Đối với ai không phục tùng lệnh của chị thì ghi vào danh sách đưa cho tôi.
- Phó thị trưởng Vương, anh cũng biết người trong văn phòng đều là phụ nữ, sao có thể đi là đi ngay được. Lần trước tôi đến thành phố đề cập để phái một nam đồng chí đến gánh vác nhiệm vụ này, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy.
Vương Trạch Vinh không ngờ Lâm Ngọc Lan lại nói như vậy.
- Chị nói cho bọn họ biết đây không phải là nơi dưỡng lão, đây là nơi làm việc. Ai không muốn làm việc thì chúng ta sẽ đổi lại người khác.
- Lão Nguyễn, anh xem Vương Trạch Vinh kia xem, đây là muốn ép mọi người đi công tác.
Lâm Ngọc Lan về đến nhà liền nói với chồng là Nguyễn Phong Đồng.
Nghe Lâm Ngọc Lan nói, Nguyễn Phong Đồng cười nói:
- Ở trong nhà nước đi công tác là bình thường. Em gần đây nên chú ý một chút, trên tỉnh bắt đầu coi trọng công tác Luân chuyển đất đai, đây là cơ hội đối với em. Vương Trạch Vinh cũng không phải kẻ bình thường đâu, cẩn thận bị hắn lấy em để lập uy đó?
- Anh nói là có ý gì, anh nói là Vương Trạch Vinh dám động em?
Lâm Ngọc Lan có chút giật mình mà nói.
- Ha ha, em không thấy là tại sao Vương Trạch Vinh đến các huyện thành lập văn phòng mà không gọi em ư?
- Em cũng thấy khó hiểu. Trước đây hắn căn bản không đến văn phòng em, hôm nay sao đột nhiên lại đến để chỉnh đốn kỷ luật.
Nguyễn Phong Đồng nói:
- Trong thời gian này Vương Trạch Vinh đề bạt không ít Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai các huyện, việc này bề ngoài thì để đẩy mạnh việc triển khai công tác Luân chuyển đất đai. Bây giờ có lẽ Vương Trạch Vinh biết Trung ương muốn tăng cường phát triển nông thôn nên hắn muốn mau chóng nắm quyền lực ở văn phòng của em.
Nghe chồng nói như vậy, Lâm Ngọc Lan nói:
- Em vất vả như vậy hắn muốn nhận lấy cũng không dễ gì.
Nguyễn Phong Đồng nói:
- Việc này em không nên coi thường. Bây giờ Vương Trạch Vinh bắt đầu có được tiếng nói nhất định trong Thị ủy đó.