Quan Khí
Chương 575 : Tiểu Giang có thai
Ngày đăng: 20:17 18/04/20
Sau khi đoàn khảo sát trở về, Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn đánh giá rất cao kết quả chuyến đi này. Bởi vì công tác này chủ yếu do Vương Trạch Vinh làm thành, nên thành tích của Vương Trạch Vinh còn có thêm cả công tác đầu tư.
Chẳng qua cũng có người cho rằng Vương Trạch Vinh ăn may mà thôi.
Dù mọi người nghĩ như thế nào thì có một điểm rất rõ ràng, lần này Vương Trạch Vinh dẫn đoàn đến nước V đã đạt nhiều thành quả, càng có mấy người lập tức ký kết thỏa thuận. Điều này nói rõ công tác đầu tư của tỉnh Giang Sơn đạt được đột phá, thành tích rất lớn.
Vì vậy Uông Nhật Thần đã chuyên môn gọi Vương Trạch Vinh tới văn phòng mình.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Uông Nhật Thần vui vẻ nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, lần này tỉnh Giang Sơn đạt được thành công rất lớn ở nước V. Thành tích quan trọng nhất của đoàn là tăng cường giao lưu, mở ra con đường cho nhà đầu tư tỉnh Giang Sơn đến nước V.
- Đây đều là do quyết định chính xác của Tỉnh ủy. Không có Tỉnh ủy ủng hộ thì công việc không thể nào triển khai được.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể nào nói thành tích do mình làm ra, làm bất cứ việc gì cũng phải lộ rõ tác dụng của lãnh đạo cấp trên.
Uông Nhật Thần xua tay nói:
- Thành tích của cậu thì sẽ là của cậu. Tỉnh ủy mặc dù làm một vài công việc nhưng chủ yếu do các cậu làm. Hy vọng các cậu có thể nhân cơ hội này nghiên cứu mở rộng ra nước ngoài.
Nói đến đây Uông Nhật Thần cười nói:
- Tiểu Vương, cậu là một nhân tài. Nếu như không phải Sở nông nghiệp cần cậu thì tôi đúng là muốn để cậu đến Sở công thương công tác.
Uông Nhật Thần cũng có suy nghĩ của mình. Mới đầu gọi là đồng chí Vương Trạch Vinh, bây giờ đổi thành Tiểu Vương. Cách gọi này làm Vương Trạch Vinh rất vui, đây là nói rõ Uông Nhật Thần hài lòng với mình.
Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì. Suy nghĩ của Uông Nhật Thần đúng là làm người ta không thể theo kịp.
- Công tác ở Sở nông nghiệp bây giờ như thế nào?
Uông Nhật Thần hỏi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cũng đã đi vào quỹ đạo, các hạng mục công việc diễn ra thuận lợi.
Nói đến đây Vương Trạch Vinh do dự một chút rồi nói:
- Bí thư Uông, có một chuyện không biết nên báo cáo với ngài như thế nào?
Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:
- Có việc gì cậu cứ nói, ấp a ấp úng làm gì?
Vương Trạch Vinh nói:
- Công tác Luân chuyển đất đai bây giờ đang được triển khai trong toàn tỉnh. Chẳng qua Thành phố Ô Lâm không tiến triển gì dù chúng tôi đã thúc dục nhiều lần.
Uông Nhật Thần nghe thấy là Thành phố Ô Lâm liền khẽ gật đầu.
Vương Trạch Vinh thấy ông không nói gì liền biết ông có suy nghĩ của mình. Lần này Vương Trạch Vinh cũng chỉ muốn xem ý của Uông Nhật Thần mà thôi. Thấy Uông Nhật Thần vẫn còn do dự nên không nói gì nữa mà đứng dậy nói:
- Bí thư Uông, nếu không còn chuyện gì thì tôi xin đi.
Uông Nhật Thần nói:
- Cậu làm tốt công tác ở Sở nông nghiệp, mạnh dạn triển khai công tác.
Hạng Định cười ha hả nói:
- Em bây giờ coi như hoàn toàn được giải thoát. Em thích làm thiếu gia hơn.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền biết Hạng Định coi như đã rời khỏi quan trường.
Ngồi trong xe Hạng Định, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Chú lại đổi xe à?
Hạng Định nói:
- Làm Chủ tịch huyện suốt ngày phải giả vờ thanh liêm, em nhịn đủ rồi. Từ nay về sau em muốn sống thế nào thì sống. Thiếu gia đây có tiền nên muốn hưởng thụ.
Nghe Hạng Định nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười cười, đây mới là tính tình của hắn.
- Vương ca, bây giờ em đã lui ra nên dựa hết vào anh. Anh về sau phải bảo vệ em đó.
Hạng Định vừa lái xe vừa nói.
Vương Trạch Vinh có chút hâm mộ cuộc sống của Hạng Định nên thở dài nói:
- Chú rời khỏi quan trường cũng là tốt.
Hạng Định nói:
- Mấy ông anh kia không phải là người có thể phát triển mạnh. Mặc dù Hạng gia rất cố gắng nhưng muốn tiến thêm là rất khó khăn. Mặc dù bọn họ không nói nhưng em có thể thấy bọn họ đều rất mệt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lãnh đạo thành phố thì không biết có bao người hâm mộ bọn họ, mệt gì chứ?
Hạng Định cười ha hả nói:
- Không có mấy người chịu mệt thì sao em có thể sống cuộc sống thiếu gia này.
Vương Trạch Vinh không nói gì nữa. Đi cùng Hạng Định, tâm trạng hắn khá vui vẻ.
Hạng Định nói:
- Vương ca, nói thật một gia tộc nếu không có một hai người phát triển mạnh thì sớm muộn cũng diệt vong. Em hiểu Hạng gia muốn bồi dưỡng em, nhưng em không phải là người có khả năng. Bây giờ chỉ mong vào anh.
Thì ra thằng ranh này cũng hiểu rõ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sau này chú sẽ kinh doanh?
Hạng Định nói:
- Cô dự định phái em đến nước V phụ trách. Em không có kinh nghiệm, nước V là thị trường do một tay anh làm ra. Đến lúc đó anh phải giúp em đấy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chú chỉ là người đứng sau, đằng trước có nhân viên đi làm. Chú chỉ cần nắm giữ phương hướng là được.