Quan Khí​

Chương 577 : Quan khí của Vương Trạch Vinh biến thành màu đỏ

Ngày đăng: 20:17 18/04/20


Vương Trạch Vinh lo lắng đứng chờ ngoài cửa. Lúc này Vương Trạch Vinh đang rất lo lắng, lại mong chờ. Tính ra Vương Trạch Vinh đã 32, gần 33 tuổi. Đây chính là thời khắc mà con hắn sắp ra đời.



Vợ chồng Hạng Nam, vợ chồng Vương Đại Hải, còn có mấy người Hạng gia đều khẩn trương chờ đợi. Dù là vợ chồng Hạng Nam hay vợ chồng Vương Đại Hải đều có tâm trạng khá giống nhau.



Lữ Khánh Phân cũng rất sốt ruột. Bà nuôi Lữ Hàm Yên từ nhỏ, tình cảm với Lữ Hàm Yên thì không ai sánh được. Bà đã sớm đến đây chờ.



Vương Trạch Vinh không ngừng đi đi lại lại quanh cửa phòng.



Vương Đại Hải nói:



- Con đi lại gì nhiều thế, làm bố chóng cả mặt.



Thực ra ông cũng đang không ngừng đi lại.



Nghe thấy Vương Đại Hải nói như vậy, Vương Trạch Vinh đành phải ngồi xuống. Chẳng qua không đầy vài phút hắn đã đứng lên.



Hạng Nam khẽ vỗ vai Vương Trạch Vinh mà nói:



- Phải biết trầm tĩnh.



Lúc này trong phòng truyền ra tiếng trẻ em khóc.



Nghe thấy tiếng này, Hạng Nam là người đầu tiên đi tới cửa.



Thấy Hạng Nam vội vàng như vậy, Vương Trạch Vinh cũng đi sát theo ông.



Một nữ bác sĩ từ trong đi ra, Hạng Nam vội vàng hỏi:



- Sao rồi?



Bác sĩ nói:



- Là một bé trai kháu khỉnh, mẹ tròn con vuông.



Nghe thấy thế mọi người ở đây đều thở dài một tiếng.



Nhìn Lữ Hàm Yên mệt mỏi nằm trên giường, Vương Trạch Vinh cầm tay cô rồi nói:



- Mệt lắm phải không em?



Lữ Hàm Yên đầy hạnh phúc mà nói:
Hạng Nam nói:



- Con có phát hiện được không, mỗi một quan chức khi phát triển đều cần phải có những điều mình nên làm.



Vương Trạch Vinh gật đầu nói:



- Cấp trên có người ủng hộ, bên dưới có người duy trì, như vậy mới làm quan được ạ.



Hạng Nam hút một hơi thuốc rồi nói:



- Đúng thế, gia đình cũng là như vậy. Có người già giúp, bên dưới có con cháu, đó mới là căn cơ. Chỉ có cấp trên không có cấp dưới là không được. Có cấp dưới nhưng không có cấp trên giúp cũng không được. Khi con có con thì mới có thể cảm nhận sự quan trọng của việc này. Có con thì sẽ có trách nhiệm, con sẽ cố gắng tạo phúc cho đời sau.



Hạng Nam nói như vậy nhưng thực ra Vương Trạch Vinh không hiểu cho mấy.



Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:



- Con có phát triển là con làm quan nhưng không có trách nhiệm mấy phải không?



Vương Trạch Vinh nói:



- Con hầu hết chỉ là phó, ngay cả Phó thị trưởng thường trực cũng là phó. Chỉ có đến Sở nông nghiệp mới làm giám đốc.



Hạng Nam ní:



- Đây giống như còn làm người đứng đầu gia đình vậy. Bởi vì vẫn không nắm được quyền lực nên uy tín trong một gia đình không cao. Chỉ có khi con chính thức thành người đứng đầu của gia đình, con mới biết gia đình đó nên làm như thế nào, năng lực quản lý gia đình của con mới tăng lên.



- Bố, ý của bố là con vẫn không có năng lực tự cáng đáng công việc?



Hạng Nam gật đầu nói:



- Con còn cần phải học hỏi thêm. Nếu không con sẽ không thể tiến xa.



Vương Trạch Vinh nói:



- Con bây giờ đã là giám đốc sở, phụ trách công tác nông nghiệp toàn tỉnh thì chắc sẽ bù đắp được chứ?



Hạng Nam lắc đầu nói:



- Đó chỉ là một mảng mà thôi. Nếu con muốn tiến lên thì cần phải đến một thành phố rèn luyện, chỉ có như vậy thì con mới có tư cách đấu tranh với người khác.