Quan Khí​

Chương 59 : Thẳng thắn chiêu đãi

Ngày đăng: 20:07 18/04/20


Nhìn bài báo kí tên mình trên mạng, trong lòng Vương Trạch Vinh kích động vạn phần, nuốt từng câu từng chữ một cho tới khi đọc xong bài báo, Vương Trạch Vinh đang nhớ lại xuất xứ của bài báo này.



Thật sự mà nói thì bài báo này cũng không phải do Vương Trạch Vinh viết ra, đây là nội dung trong bức thư Vương Trạch Vinh gửi cho phó trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy Trương Tất Trường lần trước. Lúc ấy Vương Trạch Vinh muốn thông báo thành tích công tác của mình cho Trương Tất Trường nghe, cho nên ngoài nội dung đó mình còn viết thêm một ít ý nghĩ và thực tiễn về phương diện xây dựng Đảng trong Hợp tác xã. Nội dung về phương diện này đúng là Vương Trạch Vinh đã tốn một phen công phu, trong đó rất nhiều nội dung đều là do hắn thăm dò trong thực tiễn, thực sự mà nói thì rất có giá trị.



Mục đích của Vương Trạch Vinh rất trực tiếp, đó chính là hy vọng Trương Tất Trường có thể nhìn năng lực của mình một cách toàn diện, đương nhiên, hắn căn bản là không ngờ nội dung trong bức thư đó được chỉnh sửa rồi đăng lên trang web tỉnh ủy.



Tuy rằng bài báo này kí tên là tên của hắn, nhưng mà phần lớn nội dung đều đã qua chỉnh sửa.



Kỳ thật, trước mắt Tỉnh ủy rất cần có nội dung về phương diện xây dựng Đảng, sau khi Trương Tất Trường nhìn thấy lá thư này của Vương Trạch Vinh, cho rằng rất giá trị, liền lấy cho nhân viên các ngành liên quan tiến hành tham khảo, kết quả nội dung bài báo rất hợp với trọng tâm công tác trước mắt của Tỉnh ủy, thế là chỉnh sửa rồi đưa tin.



Nhìn thấy bài báo này, cảm giác đầu tiên của Vương Trạch Vinh chính là mình cuối cùng cũng lọt vào mắt của Trương Tất Trường, nếu như mình không được Trương Tất Trường xem trọng, hắn cũng sẽ không đem bài của mình đi chỉnh sửa rồi cho lên trang web tỉnh ủy!



Chẳng trách đám lãnh đạo huyện lại đối xử với mình như vậy, chắc chắn bọn họ nghĩ rằng mình thực sự có quan hệ với Trương Tất Trường!



Ra hỏi hàng net, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình cực kỳ sảng khoái, cái việc khoác da hổ này coi như thành rồi.



Vừa đi được vài bước, Trịnh Chí Minh liền gọi điện tới:



- Tiểu Vương à, sao còn chưa tới chỗ tôi, nghe nói câu đã ra khỏi chỗ lão Trương rồi mà.



Vừa nghe được lời này, trong lòng Vương Trạch Vinh thầm than Trịnh Chí Minh lợi hại, xem ra ở Huyện ủy hắn cũng có tai mắt.



- A! Phó bí thư Trịnh, xấu hổ quá, trên đường gặp được một người bạn học, trò chuyện hàn huyên vài câu.



Vương Trạch Vinh nói.



Tiểu Vương, như vậy đi, cậu cũng không cần phải đến chỗ tôi, giờ tôi sẽ đi, cậu cứ đứng ở cửa trụ sở huyện ủy, tôi sẽ bảo Tiểu Hà tới đón cậu.



Vương Trạch Vinh biết Tiểu Hà là lái xe của Trịnh Chí Minh, vội nói:



- Vâng, tôi sẽ chờ ở đây.




- Ha ha, hai anh em chúng ta uống cạn chén này.



Trịnh Chí Minh nâng chén uống cạn trước.



“Anh em!” Vương Trạch Vinh không ngờ giờ mình và Trịnh Chí Minh lại trở thành anh em.



- Phó bí thư Trịnh, tôi kính ngài một chén.



Vương Trạch Vinh sau khi uống một chén liền mời lại.



Sau vài chén anh tới tôi đi, Trịnh Chí Minh có hơi say say.



- Tiểu….Vương…, cơm nước xong hai chúng ta đi tắm hơi một chuyến, tôi phải thật lòng nói với cậu.



Trịnh Chí Minh lờ đờ nói.



Tắm xông hơi thì gọi là chiêu đãi thẳng thắn! Vương Trạch Vinh xem như lại biết thêm một ít kiến thức.



Bữa cơm này cũng có hơi lâu, tửu lượng của Trịnh Chí Minh không tồi, thế nhưng, Vương Trạch Vinh thuộc loại người miễn dịch với rượu, bây giờ rượu đối với hắn coi như là nước lã.



Phía sau quán rượu này chính là phòng xông hơi, Trịnh Chí Minh dẫn Vương Trạch Vinh mang theo rượu vào bên trong.



Xông hơi không phải là để mình trần ra trận sao, hai người nhanh chóng đều trần truồng, hai người ngồi đối diện với nhau ở bên trong, Trịnh Chí Minh nói:



- Tiểu…Vương, cậu cũng rất có năng lực, quan trường bây giờ, sau lưng có người thì thăng chức rất nhanh, cậu là người sẽ phát triển lớn, tôi…tôi…sau này còn phải dựa vào cậu, đến…đến lúc đó cậu không thể quên tôi đó nhé.



Vương Trạch Vinh nhìn thấy Trịnh Chí Minh thật sự là say, cũng không hề trả lời, mà nhắm mắt lại lẳng lặng suy nghĩ chuyện của mình.



Nhưng mà, Vương Trạch Vinh cũng không hề phát hiện ra rằng, hai mắt Trịnh Chí Minh tuy lờ đờ nhưng lại đang âm thầm quan sát tình hình của hắn, nhìn thấy toàn thân Vương Trạch Vinh tráng kiện, thầm thở dài, người với người thật là khác biệt, thằng nhãi này có hậu thuẫn mạnh như vậy, e là sẽ tiến bộ rất nhanh, bây giờ ở trước mặt hắn khiêm tốn một chút, sau nay ưu đãi chắc sẽ không thiếu được.