Quan Khí​

Chương 588 : Tiếng vang

Ngày đăng: 20:18 18/04/20


- Bí thư Vương, ngài nghỉ ngơi một chút đi.



Khương Tắc Xương không biết tìm từ đâu ra một chiếc giường rồi yêu cầu Vương Trạch Vinh nghỉ ngơi một chút.



Nhìn chiếc giường, Vương Trạch Vinh đúng là muốn nằm trên đó nghỉ. Nhưng tình hình hiện nay của Thành phố Thường Hồng, hắn đâu thể nghỉ được.



Vương Trạch Vinh xua tay nói:



- Còn có rất nhiều việc cần làm.



Đúng lúc này mặt đất lại rung chuyển, đợi địa chấn trôi qua, Vương Trạch Vinh nói:



- Mau nối máy với Bộ chỉ huy, tôi muốn báo cáo tình hình.



Đã có quy định cứ nửa tiếng sẽ báo cáo một lần.



Bây giờ Bộ chỉ huy đã hiểu rõ hơn tình hình Thành phố Thường Hồng. Cứ nửa tiếng Vương Trạch Vinh lại báo cáo, còn thu được cả tín hiệu truyền thanh từ Thành phố Thường Hồng không ngừng truyền ra.



Lúc này đám người Tổng bí thư và Uông Nhật Thần cũng không ngủ, mọi người đều canh giữ ở đây. Uông Nhật Thần lớn tiếng nói:



- Vương Trạch Vinh, tình hình bây giờ như thế nào?



Vương Trạch Vinh nói:



- Bí thư Uông, vừa có cơn địa chấn nhưng không lớn. Vì đảm bảo đường mau được thông, tôi vừa tổ chức một nhóm người thông đường từ trong ra, tin rằng hai bên cùng thực hiện thì sẽ nhanh hoàn thành.



Đám người Uông Nhật Thần đã sớm nghĩ đến việc này, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ cứu nạn của Thành phố Thường Hồng rất nặng nên không nói. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh có thể nghĩ ra và bắt đầu áp dụng, Uông Nhật Thần vui vẻ nói:



- Rất tốt, cả hai bên thì sáng mai có thể thông đường.



Nói đến đây Uông Nhật Thần có chút lo lắng mà nói:



- Bên trong tổ chức nhân viên tiến hành thông đường thì thiết bị cứu nạn giải quyết như thế nào?



- Thành phố Thường Hồng là nơi chế tạo máy móc cơ khí, ở đây có rất nhiều thiết bị đào bới. Bây giờ từng điểm cứu nạn vẫn có đủ thiết bị.



Uông Nhật Thần nói:



- Rất tốt, nhất định phải đặt công tác cứu nạn lên hàng đầu.



- Bệnh nhân rất nhiều, tôi sợ cứu viện từ ngoài không thể mau chóng đi vào sẽ ảnh hưởng đến việc cấp cứu. Chỉ có thể mau chóng thông đường thì bệnh nhân trong này mới có thể được cứu. Bí thư Uông, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần đường thông là bệnh nhân lập tức sẽ được đưa ra.




Vương Trạch Vinh nhìn các y tá đang rất bận nên hiểu đám người Cổ Xuân Minh đã làm đến mức tối đa. Y cảm kích nói với Cổ Xuân Minh:



- Tôi đại biểu Thị ủy cảm ơn các đồng chí.



Đúng lúc này Vương Trạch Vinh lại nghe thấy tiếng khó đau đớn của một người phụ nữ.



Vương Trạch Vinh đi tới hỏi nguyên nhân, một người bị thương ở bên nói:



- Cả nhà cô ấy đã chết, chỉ còn mình cô ấy.



Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi đứng dậy cầm lấy mic trong tay Khương Tắc Xương rồi lớn tiếng nói:



- Thưa các đồng chí, tôi là Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh, tôi đại biểu Thị ủy đến thăm mọi người.



Nghe Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy, một ông lão nằm trên mặt đất hỏi:



- Cậu là Bí thư cứu mạng đó sao?



Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:



- Bí thư cứu mạng gì vậy? Tôi là Vương Trạch Vinh, Bí thư thị ủy Thành phố Thường Hồng.



Ông lão cảm kích nói:



- Cậu đúng là Bí thư cứu mạng.



Ông lão run rẩy đứng lên rồi quỳ xuống nói với Vương Trạch Vinh:



- Bí thư Vương, chúng tôi cảm ơn ngài. Không có ngài thì chúng tôi đã không thể sống.



Vương Trạch Vinh vội vàng đi lên đỡ:



- Ông lão, xin đừng làm vậy.



Ngay khi ông lão quỳ xuống, rất nhiều người đang nằm đều cảm kích nhìn Vương Trạch Vinh. Một thanh niên nói:



- Bí thư Vương, nếu không phải có ngài mau chóng tổ chức cứu giúp, chúng tôi ở đây có lẽ đã chết gần hết.



Vương Trạch Vinh khó khăn lắm mới ra khỏi đây rồi đi nhìn các nơi. Làm cho hắn không ngờ là mỗi nơi y đến, chỉ cần mọi người biết hắn là Bí thư thị ủy thì đều rất kính trọng hắn.