Quan Khí
Chương 589 : Tiếng vang
Ngày đăng: 20:18 18/04/20
Bắc Kinh, Hạng gia, mọi người trong nhà đều ngồi đó xem Tv. Lữ Hàm Yên đang bế con. Cô rất hạnh phúc, đây là kết tinh tình yêu của cô và Vương Trạch Vinh.
- Bố sao vẫn chưa về vậy mẹ?
Lữ Hàm Yên nhìn Hứa Tố Mai mà nói. Từ sau khi có cháu, Hạng Nam cứ hết giờ là về nhà. Hôm nay thấy ông không về đúng giờ, Lữ Hàm Yên hỏi.
Lữ Khánh Phân cười nói với Lữ Hàm Yên:
- Con đó, ít lo lắng thôi. Bộ trưởng Hạng bây giờ là lãnh đạo cao cấp nên nhiều việc. Sao có thể như chúng ta lúc nào cũng có thể ở nhà.
Hứa Tố Mai nói:
- Mẹ nghe nói Thành phố Thường Hồng tỉnh Giang Sơn xảy ra động đất cấp tám. Bộ máy Thị ủy Thường Hồng ngoài một người ra thì chết hết. Bố con có lẽ đang bố trí công việc. Công tác cứu nạn đang được triển khai.
Lữ Khánh Phân nói:
- Động đất lần này quá mạnh, Thành phố Thường Hồng coi như xong hết. Không biết ai sẽ đi tiếp quản cục diện rối rắm này.
Lúc này Hạng Nam đi vào. Thấy mọi người ngồi đây, Hạng Nam nói:
- Mai tôi sẽ đến Thành phố Thường Hồng.
Lữ Hàm Yên lo lắng nói:
- Bố, ở đó bây giờ không an toàn, nghe nói vẫn có dư chấn.
Hứa Tố Mai nói:
- Dư chấn ở Thành phố Thường Hồng không phải rất mạnh sao?
Hạng Nam nói:
- Tổng bí thư đã đến đó, ngày mai tôi nhất định phải đi.
Lữ Hàm Yên lo lắng nói:
- Phượng Hải cách Thường Hồng có xa không bố? Trạch Vinh ở Phượng Hải có nguy hiểm không?
Nói đến đây cô cầm điện thoại định gọi.
Hạng Nam nói:
- Đừng gọi, gọi Trạch Vinh cũng không nghe đâu.
Nghe Hạng Nam nói như vậy, Lữ Hàm Yên lo lắng nói:
- Sao con gọi mà Trạch Vinh không nghe?
Hạng Nam nhìn mọi người rồi nói:
- Trạch Vinh bây giờ đang ở Thành phố Thường Hồng.
Lữ Hàm Yên lo lắng kêu lên.
Tiểu Giang nói:
- Em quen ở phía Nam nên sẽ lập tức hành động quyên góp ở đây, muốn mọi người đi hỗ trợ Thường Hồng. Em sẽ dồn toàn lực giúp xây dựng lại Thành phố Thường Hồng. Hàm Yên, nếu chị muốn giúp Trạch Vinh thì kéo người đến đầu tư ở Thường Hồng.
Ngay khi các cô đang nghiên cứu nên giúp Vương Trạch Vinh như thế nào, mẹ Vương Trạch Vinh đã gọi điện tới Hạng gia.
Vợ chồng Vương Đại Hải đang sống trong biệt thự của Vương Trạch Vinh tại Bắc Kinh. Thấy tin về cơn động đất tại Thành phố Thường Hồng – tỉnh Giang Sơn, hai vợ chồng rất lo lắng. Gọi mà Vương Trạch Vinh không nghe nên phải gọi tới Hạng gia.
Nhận được điện của Tiền Thanh Phân, Hứa Tố Mai không dám nói thật tình hình:
- Bà thông gia, bây giờ Trạch Vinh đang bận công tác, anh chị không nên ảnh hưởng đến công tác của Trạch Vinh. Tỉnh Giang Sơn xảy ra động đất lớn như vậy nên Trạch Vinh sẽ rất bận. Lão Hạng nhà em đã về nói Trạch Vinh không sao, chỉ là đang rất bận.
Sau khi dập máy, Vương Đại Hải nói với Tiền Thanh Phân:
- Tôi muốn đến Thành phố Thường Hồng cứu giúp người bị nạn.
Tiền Thanh Phân khó hiểu hỏi:
- Ông lão, sao ông đột nhiên nghĩ như vậy?
Vương Đại Hải nói:
- Bà nó, trước kia tôi không có năng lực, thấy người bị nạn thì không thể giúp. Bây giờ cuộc sống trong nhà tốt lên, là một Đảng viên tôi muốn làm việc mình có thể làm.
Tiền Thanh Phân nhìn Vương Đại Hải, cảm thấy mình không hiểu ý ông chồng.
Thấy ánh mắt Tiền Thanh Phân như vậy, Vương Đại Hải nói:
- Trước kia con mình chưa phát triển thì tôi muốn con phát triển, bây giờ Trạch Vinh đã là giám đốc sở, tôi lại lo lắng.
Vương Đại Hải khó hiểu hỏi:
- Ông lão, hôm nay ông sao thế?
Vương Đại Hải nói:
- Ông cha đã nói một người sống trên đời nhất định phải làm nhiều chuyện mà tích đức. Chỉ có tích đức mới tạo phúc cho con cái. Thấy Trạch Vinh làm quan càng lúc càng lớn, chúng ta phải tích phúc cho con chứ.
Nghe thấy thế, Tiền Thanh Phân nói:
- Tôi thích nghe lời này. Như vậy đi, hai vợ chồng chúng ta cùng làm, cùng đến Thành phố Thường Hồng.
Vương Đại Hải nói:
- Lần này Thường Hồng chết rất nhiều người, bà lấy hết tiền tiết kiệm mang đến Thường Hồng quyên góp.
Tiền Thanh Phân hỏi:
- Có nên báo với Trạch Vinh không?
- Chúng ta đến tình huống rồi liên lạc với nó.