Quan Khí​

Chương 612 : Phân công nhiệm vụ cho đám thiếu gia

Ngày đăng: 20:18 18/04/20


Đây là nhà hàng cao nhất Phượng Hải, ngồi trên tầng cao nhất có thể thấy hết toàn cảnh thành phố



- Vương ca, nơi này thế nào? Cũng được đó chứ?



Tiền Thanh Chí cười nói với Vương Trạch Vinh.



Vương Trạch Vinh không nói gì, chỉ nghe Diệp Ba nói:



- Ở Thường Hồng lâu như vậy, mỗi ngày ngoài rác rưởi thì toàn đồ bỏ, cả người tôi rất khó chịu. Bây giờ ngồi ở đây, tâm trạng đúng là khác hẳn.



Mấy người bọn họ rất chú tâm xây dựng mấy tiểu khu tại Thường Hồng, sau khi động đất cần chính là tốc độ. Vì giúp Vương Trạch Vinh nên bọn họ coi như lần đầu tiên dụng tâm làm việc.



Vương Tú Toàn nói:



- Nếu như vừa chơi gái vừa ngắm cảnh ở đây thì thật sảng khoái.



Vừa nói trên mặt liền lộ ra vẻ rất thỏa mãn như y đang chơi gái vậy.



- Ha ha, đề nghị này của ông được đó. Hay là tôi bố trí mấy người đẹp đến, mọi người thử một lần xem sao?



Trịnh Tuệ Kiệt rất sung sướng mà phụ họa.



Tiền Thanh Chí nói:



- Các vị, tôi đã nói với phó giám đốc Điền gọi nhân viên ngân hàng đến đây, mọi người có thể từ từ hưởng thụ.



Nghe thấy hắn không ngờ bố trí nhân viên công sở, mắt mấy tên kia đều sáng rực lên.



Hầu Dã nói:



- Một tên phó giám đốc mà dám loạn dụng chức quyền, không biết các cô gái kia có bị ép buộc không?



Tiền Thanh Chí nói:



- Cái gì chứ, gì mà tự nguyện hay không. Yên tâm đi, coi trọng ai thì giúp người ta một ít, các cô ấy sẽ rất cảm ơn. Chúng ta là con cháu nhà gia giáo, sao có thể làm chuyện ép buộc cơ chứ.



Diệp Ba nói:



- Đây là hủ bại.



Nói đến đây, trên mặt hắn lộ rõ vẻ đau lòng.



Tiền Thanh Chí nói:



- Được rồi, trong nước còn tốt đó, ông không nhìn nước Nhật Bản bên cạnh đi, chơi càng sướng hơn. Mấy hôm trước tôi đọc báo thấy một nội dung không thể không than thở.. Một Chủ tịch công ty không ngờ yêu cầu hơn một ngàn nhân viên trần truồng đi làm. Mẹ nó chứ, đó là cảnh gì chứ?



Mã Hạo Dân thở dài nói:




Diệp Ba cười nói:



- Ông gấp quá đó, chúng ta không phải có chút tiền sao? Sao không lợi dụng khoản tiền này, lợi dụng ưu thế đầu tư của Thường Hồng, thành lập tập đoàn đầu tư công nghệ cao mạo hiểm, tìm kỹ thuật, lựa chọn kỹ thuật có tiềm năng mà đầu tư. Tôi tin rằng đầu tư không nhiều nhưng sẽ có lợi nhuận rất lớn.



Mắt Tiền Thanh Chí sáng rực lên mà nói:



- Tài chính của chúng ta có thể xây dựng ra các hạng mục rồi sẽ thu mua một vài công ty, tổng hợp công nghệ lại, không biết chừng sẽ kiếm rất nhiều tiền.



Ngô Uy Hoa nghe Tiền Thanh Chí nói như vậy liền khen:



- Lão Tiền nói rất đúng, tôi thấy việc này rất được. Hay là mỗi người chúng ta đầu tư 200 triệu thử xem sao?



Vương Trạch Vinh nói:



- Biến Thường Hồng thành trụ sở công nghệ cao, đây đúng là biện pháp rất tốt.



Hầu Dã nói:



- Chúng ta ở đây có cả Vương ca là tám người, nếu thêm Uông Phỉ thì là chín người, mỗi người 200 triệu, tổng cộng là một tỷ tám. Chẳng qua chúng ta tốt nhất nên mời một giám đốc chuyên nghiệp phụ trách công ty.



Ngô Uy Hoa nói:



- Mấy người chúng ta phải tìm một nhân tài mới được, nếu không sẽ mất mặt.



Vương Trạch Vinh vốn không muốn tham gia vào, nhưng nghe Ngô Uy Hoa nói như vậy liền lập tức nghĩ đến Tiểu Giang. Để Tiểu Giang đi về thay thế mình thì là sự lựa chọn rất thích hợp.



Mấy người càng nói càng sôi nổi, đặt ra mấy phương hướng phát triển cho công ty sắp thành lập. Một là khai thác công nghệ cao, hai là thu hút công ty nước ngoài vào.



Đám người này đều đã làm ăn lâu dài, càng nói càng thấy cơ hội và tương lai. Vương Trạch Vinh không bằng bọn họ ở mặt này nên chỉ có thể ngồi bên mà nghe.



Vương Trạch Vinh thấy bọn họ hưng phấn như vậy thì khá vui vẻ. Chỉ cần bọn họ nguyện ý làm, ngành công nghệ cao của Thường Hồng nhất định sẽ phát triển. Mấy người này quan hệ rất rộng, nếu làm tốt thì dễ hơn người bình thường rất nhiều.



Sau khi bàn bạc xong, Ngô Uy Hoa nói:



- Vương ca, anh phải mau tìm người thay mặt mình đi, còn có cũng phải chuẩn bị 200 triệu đấy. Nếu không đủ thì bọn này cho anh vay.



Vương Trạch Vinh cười nói:



- Việc của tôi thì không vấn đề gì, chẳng qua sau này tôi không thể làm cùng mọi người.



Vương Tú Toàn nói:



- Bọn này về sau phải dựa vào anh. Anh không cần làm gì, chỉ cần đứng sau là được rồi.



Vương Trạch Vinh nhìn những người này và biết quần thể lợi ích khổng lồ coi như đã chính thức hình thành. Có quần thể này thì mọi người mới coi như cùng có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.