Quan Khí
Chương 704 : Thu hút đầu tư
Ngày đăng: 20:20 18/04/20
- Vương đại sư, rất vui được gặp anh.
Ouni vừa thấy Vương Trạch Vinh liền muốn ôm hắn.
Vương Trạch Vinh ôm Ouni không khỏi có chút kích động, hắn vội vàng tránh khỏi cô.
Vương Trạch Vinh hít vào một hơi thật sâu rồi thầm nghĩ thiếu chút nữa mất mặt, Ouni đúng là làm người ta kích động.
Người nước Pháp đến không nhiều, chỉ có gần 50 người mà thôi, thanh niên chiếm đa số. Vương Trạch Vinh đoán đây là Ouni mời bạn của mình đi. Vương Trạch Vinh cũng không xem thường bọn họ, bạn của Ouni đều con nhà giàu, những người này cũng rất có tiền. Nếu bọn họ có thể vào Thường Hồng đầu tư thì quá tốt.
Thường Hồng bây giờ thiếu nhất chính là tài chính, khắp nơi đều cần tiền. Tuy Trung ương và Tỉnh ủy ủng hộ, thu hút đầu tư là việc bắt buộc phải làm. Có thêm nguồn tài chính thì Thường Hồng phát triển sẽ nhanh hơn.
- Ouni tiểu thư, tôi cũng vui vì gặp cô.
Vương Trạch Vinh nói.
Ouni không ngừng nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Vương đại sư, anh rất đẹp trai, em lúc nào cũng muốn gặp anh.
Nghe Ouni nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng không tiện trả lời mà nói sang chuyện khác:
- Bố cô có khỏe không?
- Ông rất tốt, rất nhớ anh. Ông nói cũng muốn đến và mời anh lúc thích hợp thì đến Paris.
Phó chủ tịch tỉnh Sử Thiên Cầm cùng đi với người nước Pháp. Vương Trạch Vinh nói với Sử Thiên Cầm:
- Trên tỉnh có bố trí gì không?
Hôm nay Sử Thiên Cầm gọi điện mời Vương Trạch Vinh tới. Y không ngờ người nước Pháp muốn gặp Vương Trạch Vinh đầu tiên, hơn nữa còn tỏ vẻ đến Thường Hồng khảo sát. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh là nguyên nhân chính là tỉnh Giang Sơn kết nghĩa với Paris, y không suy nghĩ nhiều mà yêu cầu Vương Trạch Vinh lên tỉnh.
Cán bộ tỉnh Giang Sơn điều chỉnh khiến Sử Thiên Cầm đã vào Thường vụ tỉnh ủy, phụ trách công tác tăng nhiều, thu hút đầu tư cũng là công tác của y. Người nước Pháp đến lần này và muốn đầu tư vào tỉnh Giang Sơn, y đương nhiên vui vẻ.
Thấy cô gái cầm đầu quen thuộc với Vương Trạch Vinh như vậy, Sử Thiên Cầm cũng vui nên nói:
Một cô gái nước Pháp tuổi tương đương với Ouni nói:
- Vương đại sư, em lần này đến học Thái cực quyền của anh, anh phải dạy đó.
Các cán bộ tỉnh Giang Sơn có chút buồn cười nhìn Vương Trạch Vinh, không ngờ Vương Trạch Vinh lại thành sư phụ dạy võ.
Sử Thiên Cầm nói xen vào:
- Cứ như vậy đi, căn cứ lịch trình thì sáng mai sẽ đến Thường Hồng. Đến lúc đó do đồng chí Vương Trạch Vinh cùng đi.
Phượng Hải và Paris kết nghĩa nên sau khi bàn bạc xong thì do Tỉnh ủy bố trí đến Phượng Hải giao lưu.
Vương Trạch Vinh được Ouni đích danh mời đi, nhưng Vương Trạch Vinh tỏ vẻ muốn đi.
Ouni nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương đại sư, anh chẳng lẽ không đi cùng em sao?
Vương Trạch Vinh cười nói;
- Sau khi đến Thường Hồng thì tôi sẽ tiếp đón mọi người.
Ouni nói:
- Em mang không ít nước hoa cho vợ anh, ngày mai em cầm đi cho anh.
Thấy Ouni không rõ ràng bám lấy mình như trước, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm.
Quan chức tỉnh Giang Sơn rất nhanh cùng người nước Pháp rời đi, Vương Trạch Vinh sau khi đi ra liền gọi yêu cầu Phùng Triêu Lâm chuẩn bị tốt.
Việc này trên tỉnh đã thông báo, Phùng Triêu Lâm lập tức nói đã chuẩn bị sẵn sàng.
Làm xong việc này Vương Trạch Vinh nghĩ đến hôm nay Uông Nhật Thần sẽ mang mình đi gặp Bí thư tỉnh ủy mới, đây là việc lớn.