Quan Khí
Chương 705 : Bố trí bữa ăn
Ngày đăng: 20:20 18/04/20
Chủ nhiệm trụ sở Thường Hồng trên tỉnh – Lý Phú Quý nhận được điện của Vương Trạch Vinh liền vội vàng thu xếp. Vương Trạch Vinh yêu cầu rõ ràng, yêu cầu bố trí tiếp đón lãnh đạo cao cấp.
Lý Phú Quý dùng chân cũng nghĩ ra khách mà Vương Trạch Vinh tiếp phải là cao cấp rồi. Sau khi nhận được thông báo y liền rất bận, tự mình đến mấy điểm khảo sát, không ngừng so sánh và nghĩ phải phù hợp ý kiến Vương Trạch Vinh.
Lý Phú Quý là một Chủ nhiệm ở trên tỉnh cũng không dễ dàng gì, lãnh đạo nào đến cũng cần y bố trí. Tuy nói ngày nào cũng ăn ngon uống say nhưng y thực ra có chút lo lắng, từ trước đến giờ vẫn không tạo được quan hệ với Bí thư thị ủy, đây không phải việc tốt.
Lý Phú Quý thường xuyên thở dài trong lòng, mọi người thấy Chủ nhiệm trên tỉnh oai phong lắm, sống rất sướng, nhưng ai biết chỉ xảy ra chuyện thì mình mất chức ngay.
Lý Phú Quý vừa mới bố trí xong thì Vương Trạch Vinh đến.
- Bí thư Vương, sao ngài lại tự đến vậy?
Lý Phú Quý cung kính nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đến xem anh làm thế nào rồi.
Lý Phú Quý không nghĩ Vương Trạch Vinh lại coi trọng đến mức này, y vội vàng nói:
- Bí thư Vương, yêu cầu công tác của ngài tôi đã bố trí xong.
Vương Trạch Vinh mặc dù biết Lý Phú Quý là Chủ nhiệm trên tỉnh nhưng mỗi lần lên tỉnh thì y đều về nhà mình, ít quan hệ với Lý Phú Quý. Hôm nay muốn mời hai Bí thư tỉnh ủy nên hắn phải đến xem tình hình.
Việc này Uông Nhật Thần giao cho mình làm, mặc dù Uông Nhật Thần cũng có thể làm nhưng Vương Trạch Vinh dự định do mình thực hiện.
- Đưa tôi đi xem một chút.
Vương Trạch Vinh nói với Lý Phú Quý.
Địa điểm Lý Phú Quý bố trí có hoàn cảnh rất được, trong ngoài có ba tiểu viện, trong sân trồng đầy hoa cỏ đẹp.
Thấy hoàn cảnh này, Vương Trạch Vinh rất hài lòng mà nói:
- Anh vất vả rồi.
Mặc dù chỉ là một lời nói nhưng Lý Phú Quý rất vui, y vội vàng nói:
- Bí thư hài lòng là tốt rồi.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Em mới có bằng cấp ba, học chuyên tu thì chắc không được.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không cần để ý mấy cái này, có thể học bao nhiêu thì học, chủ yếu là giao lưu với mọi người mà thôi.
Vương Trạch Vinh có một suy nghĩ là Tiểu Giang bây giờ càng lúc càng nhiều việc, người có thể tin lại ít. Nếu có thể bồi dưỡng Long Hương Băng thì sẽ có thêm người giúp. Hắn phát hiện Long Hương Băng rất thông minh, chuyện gì cũng có thể suy nghĩ ra được. Có lẽ trước đây vì gia đình khó khăn nên cô học đến cấp ba, nếu cho cô cơ hội thì không biết chừng.
- Vâng, anh bảo em làm gì thì em làm đó.
Long Hương Băng nói.
Thấy Long Hương Băng khá khẩn trương, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Thả lỏng đi, có gì đâu em.
Vương Trạch Vinh nhìn Long Hương Băng rồi nói:
- Em học lái xe đến đâu rồi?
Long Hương Băng cười nói:
- anh không nói em cũng quên rồi, cho anh xem bằng lái của em.
Cô nhanh chóng lấy bằng lái của mình ra.
Thấy Long Hương Băng đã có bằng, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Hai hôm nữa anh bảo Dũng Đình đi chọn xe cho em. Đến lúc đó em cũng có thể lái xe đi học.
Long Hương Băng không nói gì ở việc này. Cô biết tính cách của Vương Trạch Vinh, hắn đã quyết định thì không thể thay đổi. Cô cũng vui vì Vương Trạch Vinh quan tâm đến mình như vậy.
Long Hương Băng thực ra vẫn có chút lo lắng, cô biết tình hình của Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh có hai người phụ nữ khác, một ở Bắc Kinh là con gái phó Thủ tướng, một là người phụ nữ rất có tiền. Mà mình chỉ là bảo mẫu của Vương Trạch Vinh, cô lo lắng nếu ngày nào đó Vương Trạch Vinh không thích mình thì sao bây giờ? Bây giờ nghe thấy Vương Trạch Vinh mua xe cho mình, lại muốn mình đi học, sau đó bố trí công việc cho mình, trong lòng rất hy vọng vào tiền đồ của mình.
Vương Trạch Vinh ở nhà hưởng thụ hầu hạ của Long Hương Băng, Lý Phú Quý lại rất chú ý làm tốt việc được phân công. Y biết việc này rất quan trọng, làm tốt sẽ được Bí thư Vương coi trọng.
Y vẫn luôn đến gần Vương Trạch Vinh, nhưng Vương Trạch Vinh không biết sao không đến trụ sở mà ở. Nhưng Thị trưởng Phùng Triêu Lâm lần nào cũng đến đây.
Chủ nhiệm nhỏ nhoi như Lý Phú Quý thì Thường Hồng có nhiều, y biết chỉ có đi theo đúng người thì mình mới có đường ra. Bởi vì thấy nhiều nên y không coi trọng Phùng Triêu Lâm, chỉ có đi theo Vương Trạch Vinh thì mới có tiền độ