Quan Khí
Chương 779 : Uông Nhật Thần phân tích
Ngày đăng: 20:22 18/04/20
Sau khi nghe được tin từ Hạng Nam, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất kém. Mình vất vả làm ra thành tích lại bị người ta cướp.
- Trạch Vinh, xảy ra chuyện gì thế?
Thấy Vương Trạch Vinh mặt mày ủ rũ đi ra, Lữ Hàm Yên quan tâm hỏi. Hứa Tố Mai cũng khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh không muốn làm mọi người thêm buồn nên cười nói:
- Không sao, có lẽ là hơi mệt.
Hứa Tố Mai nói:
- Thời gian này Trạch Vinh đúng là mệt. Trạch Vinh, con đi ngủ trước đi.
Lữ Khánh Phân nói:
- Sức khỏe của Trạch Vinh rất quan trọng, không thể bị mệt. Lát mẹ sẽ đi nấu canh cho con.
Lữ Hàm Yên đứng lên dìu Vương Trạch Vinh vào phòng ngủ.
- Trạch Vinh, anh nói thật với em là có phải chuyện bố nói rất xấu không?
Lữ Hàm Yên từ vẻ mặt Vương Trạch Vinh đã nhìn ra gì đó.
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Em nghĩ nhiều quá đó, có thể có việc gì chứ.
- Trạch Vinh, em là vợ anh, có việc gì anh phải nói với em chứ?
Lữ Hàm Yên quan tâm nói.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bố nói Thường Hồng sẽ lên cấp, vị trí của anh có thể sẽ động.
- Anh sẽ bị điều đi?
Lữ Hàm Yên vội vàng nói.
Vương Trạch Vinh khó hiểu nhìn Lữ Hàm Yên:
- Sao em lại cho rằng anh sẽ bị điều đi?
Lữ Hàm Yên nói:
- Điều này quá rõ ràng còn gì. Nếu lên cấp thì kinh nghiệm và tuổi của anh không thể làm Bí thư thị ủy Thường Hồng nữa. Bởi vì anh không thể vào Tỉnh ủy.
Véo mũi Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không ngờ em lại nhạy cảm với chính trị như vậy.
Nói thật Vương Trạch Vinh không ngờ Lữ Hàm Yên lại có năng lực phân tích nhanh như vậy.
- Hừ, dám xem thường em. Đừng cho rằng em là vợ cả ngây ngô.
Lữ Hàm Yên trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Uông, ngài nói có thể không để Thường Hồng lên cấp.
- Hừ, tại sao không lên cấp. Thường Hồng lên cấp là chuyện tốt mà.
- Kinh nghiệm và tuổi của tôi không đủ.
Vương Trạch Vinh hiểu ý của ông nên nói ra khiếm khuyết của mình. Hắn đã sớm nghĩ tới ở việc này người ta đã nắm được chỗ kém của mình nên mới nhằm vào đó.
Uông Nhật Thần cười ha hả nói:
- Lão bí thư không phải muốn đến Thường Hồng xem một chút sao, cậu có thể liên hệ một chút.
Lão bí thư.
Nghe Uông Nhật Thần nói ra cựu Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn Uông Nhật Thần.
- Lão bí thư có thể nói được sao?
Vương Trạch Vinh lập tức trầm ngâm suy nghĩ.
Thấy Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Uông Nhật Thần cũng không nói gì mà nhìn hai cháu gái tập Thái cực quyền. Ông thích xem cháu tập như vậy. Ông thở dài một tiếng, hai đứa tốt như vậy sao chuyện tình cảm lại như thế?
Nhìn Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ, Uông Nhật Thần lại thở dài trong lòng. Hôm nay Uông Phỉ thấy Vương Trạch Vinh đến liền tập rất chăm chú, phải làm như thế nào bây giờ?
Vương Trạch Vinh lúc này không suy nghĩ mấy cái này, cựu Tổng bí thư tuy đã lui ra nhưng sức ảnh hưởng của ông không hề giảm sút. Nếu ông nói một câu thì đó là sự giúp đỡ quá lớn đối với mình. Chỉ cần ông lên tiếng, lại có Hạng gia và Uông gia ủng hộ thì nhất định sẽ thay đổi được.
- Bí thư Uông, vấn đề xem ra rất lớn.
Vương Trạch Vinh thở dài nói.
- Trạch Vinh, Bí thư Lâm cũng chưa có ý kiến mà.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Nhật Thần, hắn coi như hiểu ý ông. Nếu như cựu Tổng bí thư có thể ủng hộ mình thì Bí thư Lâm sẽ không phản đối. Hơn nữa có cả Uông Nhật Thần thì Bí thư Lâm không phải không thể ủng hộ mình. Nếu là như vậy thì mình có thể một lần nữa phá cách.
- Mấy ông lão kia cũng có thể tận dụng một chút.
Uông Nhật Thần cười nói.
Nhìn thoáng qua quan khí của mình, Vương Trạch Vinh có chút buồn bực, quan khí màu tím đã chiếm phân nửa nhưng còn chưa đạt mức của Thường vụ tỉnh ủy. Quan khí hoàn toàn thành màu tím thì mình mới có thể tiến bộ.
Uông Nhật Thần nói:
- Thường Hồng lên cấp chỉ mới là một đề án, cụ thể áp dụng còn một thời gian. Đây là thời kỳ rất quan trọng với cậu. Có thể thành công phải do chính cậu. Tôi có thể liên hệ với Lão bí thư giúp cậu.
Vương Trạch Vinh không biết nói sao, Uông Nhật Thần giúp mình quá nhiều.
- Vương ca, mau chỉ bọn em động tác này.
Uông Phỉ thấy hai người cứ nói chuyện mãi liền lớn tiếng nói.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Ha ha, không đợi được nữa hả. Trạch Vinh, đi dạy hai đứa nó một chút.
Vướng mắc trong lòng Vương Trạch Vinh đã được mở, tâm trạng cũng tốt hơn. Hắn biết Thường Hồng lên cấp là cơ hội với mình, cố gắng một lần thì có lẽ sẽ thành công. Cho dù không được thì mình cũng là cán bộ cấp sở, hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Hắn vốn xuất thân bình thường, có thể đi tới vị trí này đã quá hài lòng.