Quan Khí
Chương 865 : Cơ hội và thách thức cùng tồn tại
Ngày đăng: 20:23 18/04/20
Vương Trạch Vinh đột nhiên xuất hiện làm cho Lữ Hàm Yên thực sự ngạc nhiên và vui mừng, đúng là lúc này cô không nghĩ đến Vương Trạch Vinh âm thầm không tiếng động đến Bắc Kinh như vậy.
Trong nhà Hạng Nam chỉ có Lữ Hàm Yên và con, Vương Trạch Vinh cũng không nhìn thấy sự có mặt thêm của người nào.
Vương Trạch Vinh có chút chột dạ hỏi thăm:
- Mọi người đâu rồi?
Lữ Hàm Yên giúp Vương Trạch Vinh cất hành lý, lấy một đôi dép đi trong nhà cho hắn rồi nói:
- Ba mẹ đều đang đi làm, bọn họ cũng nhiều việc. Tiểu Dư đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho con.
Khi nói chuyện, thằng bé nhìn thấy Vương Trạch Vinh bước vào cửa lập tức mừng rỡ giơ tay phải đòi ôm Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng rất vui mừng giơ tay bế lấy đứa nhỏ, hôn lên mặt con một cái rồi Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên:
- Thấy con thông minh không?
Lữ Hàm Yên tràn đầy trìu mến nói:
- Mấy ngày nay thì ngày nào cũng đi ra bên ngoài chơi làm cho con rất thích, thế này thì hư mất rồi.
Vương Trạch Vinh cọ lên cái mũi của đứa nhỏ rồi mỉm cười.
Đi vào cửa, trong lòng Vương Trạch Vinh có chút ít chột dạ.
- Thái độ của mọi người về chuyện đó thế nào?
Vương Trạch Vinh nhỏ giọng hỏi.
- Đương nhiên là rất giận rồi.
Lữ Hàm Yên đảo mắt liếc Vương Trạch Vinh một cái.
Nhìn thấy thái độ của Lữ Hàm Yên như vậy, lúc này Vương Trạch Vinh mới xem như là bắt đầu yên tâm. Từ biểu lộ của Lữ Hàm Yên có thể thấy được lần này cô trở lại Bắc Kinh có lẽ là đã hóa giải được các sự tình.
Bước vào nhà rồi tìm chỗ ngồi xuống, ngày hôm nay Vương Trạch Vinh đúng là sợ quá mức, những lời nói của số một làm trong lòng hắn đến tận lúc này vẫn có chút bất an.
Đừng thấy rằng hôm nay số một chỉ nói mấy câu thôi nhưng ý tứ mỗi một câu cũng cần phải suy ngẫm lại mới được.
- Thế nào mà anh lại đột nhiên quay về? Anh yên tâm, có em ở đây thuyết phục nên không có việc gì xảy ra đâu.
Lữ Hàm Yên nhìn thấy bộ dáng mỏi mệt của Vương Trạch Vinh, nghĩ là hắn bởi vì chuyện đó nên đã quay trở về.
Vương Trạch Vinh lấy tay day day huyệt Thái Dương trên trán.
Lữ Hàm Yên bế lấy con rồi nói:
- Tổng bí thư nói một câu rất có ý tứ, hiện tại con cùng ông ta là có quan hệ thân thích.
Hạng Nam nói đầy thâm ý.
Trong lòng Hạng Nam cũng đang phải cười khổ. Hiện tại chính mình cũng coi như là cùng một nhà với Bí thư Lâm. Trong việc này thì chính mình cũng bị lôi kéo vào.
Đương nhiên đối với loại chuyện như thế này thì Hạng Nam cũng không muốn nói ra, chỉ có thể nói với Vương Trạch Vinh:
- Cứ thuận theo tự nhiên thì tất cả đều tốt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ba! Lúc này tỉnh Giang Sơn đang vào thời điểm đấu tranh gay gắt. Con mà rời đi lúc này thì thực lực của Uông hệ tất nhiên sẽ yếu đi, Thường Hồng cũng sẽ xảy ra vấn đề. Ba nói chuyện này rốt cuộc là có nội tình gì?
Hạng Nam nói:
- Con nhớ kỹ một chút, tỉnh Giang Sơn con không thể hòa trộn vào, hòa trộn và hòa mà không trộn.
Vương Trạch Vinh nghe xong lời này lông mày nhíu lại. Hắn thật sự đúng là không hiểu rõ được.
- Chỉ có thể Uông hệ yếu đi thì Lăng Vũ Trình mới có khả năng nắm được tỉnh Giang Sơn trong tay.
Hạng Nam nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói.
Hả.
Cuối cùng Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ, bản thân mình tạm thời rời khỏi tỉnh Giang Sơn đúng là rất phải.
Hạng Nam nhìn về phía Vương Trạch Vinh, trong ánh mắt có một loại biểu tình đặc biệt. Hắn nói:
- Mấu chốt là trong một năm thời gian này. Đừng nhìn rằng là học tập ở Bắc Kinh, các chức thường ủy Tỉnh ủy, Bí thư Thị ủy Thường Hồng của con cũng không ai lấy được, từ phương diện này giải thích rất nhiều vấn đề.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ba, ý của Bí thư Lâm là muốn thu nạp con?
Khi nói chuyện với Hạng Nam thì cách nói chuyện của Vương Trạch Vinh cũng có thể thẳng thắn được.
Trên mặt Hạng Nam lộ ra biểu tình quái dị nói:
- Thân thích mà.
Vương Trạch Vinh nghe được lời này của Hạng Nam, lại nhìn thấy biểu tình của Hạng Nam thì có chút đỏ lên.