Quan Khí
Chương 866 : Chuyện nhà Uổng Nhật Thần
Ngày đăng: 20:23 18/04/20
Đang nói chuyện cùng Hạng Nam, Vương Trạch Vinh vừa lấy điện thoại cầm tay ra thì vừa lúc Uông Nhật Thần gọi đến, Vương Trạch Vinh do dự một chút nhìn Hạng Nam nói:
- Là điện thoại của Bí thư Uông.
Sắc mặt Hạng Nam trầm xuống, tuy nhiên nói:
- Nghe máy đi.
Sau khi nối máy, Uông Nhật Thần lớn tiếng nói:
- Nghe nói cháu vừa đến Bắc Kinh, đến có việc gì?
Không ngờ tin tức của Uông Nhật Thần thật nhanh. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ không biết vì sao Uông Nhật Thần lại biết mình đến Bắc Kinh, dù trước đó không thể ai biết trước.
Tuy là nghi hoặc, Vương Trạch Vinh vẫn nói tiếp:
- Cháu có chút việc nên vừa tới.
- Cháu đến chỗ ông một chuyến.
Uông Nhật Thần nói xong liền cúp máy.
Vương Trạch Vinh xoay sang Hạng Nam nói:
- Bố a, Bí thư Uông không biết từ đâu đã biết con tới đây, khiến con hơi bất ngờ một chút.
Hạng Nam hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:
- Con phải nhớ kĩ Tiểu Mật mới là vợ của con.
Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được Hạng Nam cực kì lo lắng, vội nói:
- Xin bố yên tâm, tình cảm của con với Hàm Yên rất tốt.
Hạng Nam than thầm một tiếng, sự việc đã ra nông nổi này thì mình cũng đành phải đồng ý. Lúc này sắc mặt của Vương Trạch Vinh không có gì biến đổi, rất nghiêm túc, lão nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Đi đi, cùng ông ta nói chuyện của con một chút. Hi vọng là ông ta sẽ hiểu rõ ý tứ của Bí thư Lâm, lui ra thì lui luôn còn quan tâm đến sự việc ở địa phương làm gì.
Lắng nghe ý tứ trong lời nói của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh hiểu ở Giang Sơn bước tiếp theo sẽ có biến đổi lớn.
- Nếu bố trí được con sẽ đến Bắc Kinh tham gia học tập, sự việc ở Giang Sơn sẽ không cần dính vào, nếu thực sự phải dính vào thì phải hỏi qua ý kiến của Lăng Vũ Trình một chút.
Hạng Nam quay lại nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh hiểu ý tứ của Hạng Nam, gật gật đầu nói:
- Con chỉ tận lực để ý chuyện ở Thường Hồng.
Nhìn về phía Uông Chính Côn, Uông Nhật Thần hỏi:
- Con thấy thế nào?
- Bố à, chẳng lẽ Bí thư Lâm có cái nhìn khác về Uông gia chúng ta?
Uông Chính Côn có chút không chừng chủ ý hỏi.
- Ta còn bỏ qua một số tình huống.
Sau một hồi Uông Nhật Thần lấy tay chỉ nhẹ nhàng trên ghế bỗng nói:
- Xem ra từ Bắc Kinh cho tới Giang Sơn, tình hình lộn xộn của một số gia tộc đã gây ra ảnh hưởng không tốt.
- Bố, bỏ đi. Dù sao bố cũng đã lui ra thì cũng không cần nhúng tay vào việc ở Giang Sơn nữa.
Uông Chính Côn nói.
Vương Trạch Vinh cảm thấy chỉ trong nháy mắt, giống như Uông Nhật Thần đã mất đi tinh thần.
Một lúc sau Uông Nhật Thần nói:
- Tôi có hai người cháu gái, một đứa bị các người gả cho một kẻ căn bản không hề quan tâm tới sống chết của nó, nhưng các người có suy nghĩ tới cảm nhận của nó không? Hiện tại chuyện của Tiểu Phỉ, Chính Côn à, mặc kệ các con đồng ý hay không nhưng tôi thì ủng hộ quyết định của nó. Tôi hi vọng cháu gái ta sẽ được hạnh phúc.
Uông Chính Côn khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc là lo cháu gái không vui hay là thèm muốn cháu trai tới mức điên rồi?
Sau đó Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Sự việc ở Giang Sơn ông sẽ không xen vào nữa, có thể phát triển đến mức nào là tùy bọn họ. Tuy nhiên, Trạch Vinh à, thừa dịp lần này cháuđến kinh thành học tập, chúng ta hãy ở nhà lo việc của cháu và Tiểu Phỉ đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu nghe lời ông.
Dường như là không an lòng tình hình ở Giang Sơn, chần chừ một chút, Uông Nhật Thần nói với Vương Trạch Vinh:
- Chân tình mà nói, cháu rời khỏi đó một thời gian cũng tốt, ông cũng muốn xem các cán bộ một chút.
Uông Chính Côn nói:
- Cho dù Trạch Vinh đến trung ương Đảng học tập thì cậu ta vẫn là thường ủy tỉnh và Bí thư thị ủy, cũng không có gì thay đổi, sự việc ở Giang Sơn cậu ta vẫn có quyền lên tiếng.
Uông Nhật Thần nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu nhớ kĩ một chút, có thể không cần thì không tỏ thái độ, nếu không còn biện pháp thì phải đứng cùng phía với Lăng Vũ Trình.