Quan Khí
Chương 879 : Rất đáng giá
Ngày đăng: 20:23 18/04/20
Vương Trạch Vinh nói với Uông Phỉ:
- Hay chúng ta tìm chỗ nào ăn gì đó là được.
Uông Phỉ nói:
- Anh chẳng lẽ sợ xảy ra chuyện như lần trước. Lần này chúng ta không đến mấy chỗ đông người nữa, tìm một địa điểm có hoàn cảnh tốt là được.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Được, Tiểu Phỉ quen Phượng Hải nên dẫn đường.
Uông Phỉ vội vàng nói:
- Yên tâm, lần này em mang mọi người đến ăn ở nơi nhất định không xảy ra chuyện.
Vương Trạch Vinh làm lái xe, hai cô gái vui vẻ ngồi nói chuyện.
Bởi vì được mẹ đồng ý nên Uông Phỉ càng vui hơn. Bây giờ cô cũng bớt xấu hổ hơn trước.
Vương Trạch Vinh cũng thích cảm giác dám yêu dám hận của Uông Phỉ.
Theo hướng dẫn của Uông Phỉ, ba người đến một quán ăn ven đường.
Thấy quán trông rất bình thường, Uông Kiều cười nói:
- Tiểu Phỉ, em có phải tìm không được chỗ nên chỉ loạn không thể?
Vương Trạch Vinh nhìn quán thì phát hiện trước cửa đỗ đầy xe công nên có chút giật mình:
- Sao ở đây có nhiều xe công thế?
Uông Phỉ cười nói:
- Hai người đừng thấy vẻ ngoài bình thường, bên trong rất được.
Uông Kiều nói:
- Sao có nhiều nhân viên chính quyền đến đây thế?
Uông Phỉ nói:
- Giá cả nơi đây khá phù hợp nên mọi người hết giờ là đến đây ngồi.
Thấy không ngừng có người đến người đi, Uông Kiều nhíu mày nói:
- Tiểu Phỉ, em làm gì thế. Trạch Vinh bây giờ đã khác, sao em lại dẫn Trạch Vinh đến đây.
Uông Phỉ có chút lo lắng nói:
- Em đúng là không nghĩ nhiều như vậy. Hay là chúng ta đổi chỗ?
Nói xong cô liền nhìn để hỏi ý Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- đổi chỗ đi, nơi này rất phức tạp.
- Tiểu Lý do tránh đường cho tôi nên bị thương, nếu có chuyện gì thì các đồng chí phải kịp tới báo cáo với tôi.
Chu Nguyên Thần nhìn Tiểu Phỉ mặt đang được băng bó mà trong lòng đang nghĩ không biết Lý Đào tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh từ bao giờ. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh vội vàng đưa Lý Đào đến bệnh viện thì y nghĩ chắc rất quen.
Chu Nguyên Thần đi tới bắt tay Lý Đào rồi nói:
- Tiểu Lý, có nặng không? Như vậy đi, mấy ngày này cậu cứ nghỉ, không khỏe thì không được đi làm.
Nghe thấy không được đi làm, Lý Đào hốt hoảng nói:
- Cục trưởng, tôi còn có không ít công việc chưa làm xong.
- Đồng chí Lý Đào, nhiệt tình trong công việc thì tốt, cậu cứ yên tâm chữa bệnh. Về công việc thì tổ chức sẽ bố trí.
Chu Nguyên Thần vỗ vai Lý Đào rồi nói:
- Tiểu Lý, chữa bệnh cho tốt, sau khi khỏi thì tổ chức sẽ giao công việc quan trọng hơn cho cậu.
Vương Trạch Vinh lúc này cũng không nghe Chu Nguyên Thần và Lý Đào nói chuyện. Hắn dặn dò vài câu rồi lái xe rời đi.
Thấy trong xe còn vết máu, Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Sao mỗi lần ra ngoài dùng bữa đều xảy ra chuyện nhỉ?
Uông Kiều cười nói:
- Đi theo Trạch Vinh ra ngoài đúng là vui.
Uông Phỉ cũng cười nói:
- Xem ra ba người chúng ta tốt nhất không nên ra ngoài ăn.
Vương Trạch Vinh thấy ven đường có quán nên nói:
- Ở đây được đó, vào ăn chút.
Uông Kiều nhìn tên quán rồi nói:
- Chỉ sợ không phải là quán Vân Nam thật.
Uông Phỉ đẩy Uông Kiều mà nói:
- Em bây giờ đối rồi, kệ, xuống xe ăn rồi nói.
Ba người vào quán ăn. Lúc này ở bệnh viện lại đang rất náo nhiệt. Lãnh đạo Phượng Hải không rõ tình hình, chỉ biết Vương Trạch Vinh vội vàng đưa Lý Đào đến bệnh viện, càng có người thấy Lý Đào trước khi bị thương đã nói chuyện với Vương Trạch Vinh nên nghi ngờ hai người có quan hệ.
Thấy mọi người quan tâm như vậy, Chu Nguyên Thần vung tay lên yêu cầu Lý Đào ở lại bệnh viện, nói là ở lại bệnh viện quan sát, nhất định phải được chữa thật tốt.
Thấy như thế, Lý Đào cảm thấy như mình đang nằm mơ. Việc này đột nhiên xảy ra, y thấy mình không kịp hiểu hết.
Quá đáng giá. Lý Đào thấy mọi người rời đi liền nghĩ tới việc mình bị thương mà có nhiều người nghĩ như vậy. Y cảm thấy mùa xuân của mình đã tới.
Sờ sờ băng trên mặt, Lý Đào có chút đau lòng. Không biết mặt mình có sẹo không?
Chẳng qua Lý Đào rất nhanh hiểu ra, đây là hỏng mặt mà đổi mệnh. Có lẽ sau khi mình bị thương ở mặt thì số mệnh sẽ thay đổi hẳn.