Quan Khí
Chương 910 : Mục tiêu mới
Ngày đăng: 20:24 18/04/20
Tổ chức bữa ăn với gia đình Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh một lòng vùi đầu vào học tập. Trong một năm thì ngoài lén đi gặp Tiểu Giang và gặp bố mẹ cô, hắn về cơ bản không đi đâu cả. Chuyện Thường Hồng rất bình tĩnh, từ sau khi Lăng Vũ Trình bị thiệt nên không dám nhúng tay vào Thường Hồng nữa.
Sau khi ăn tối ở nhà Hạng Nam, ông gọi Vương Trạch Vinh vào thư phòng.
Thấy vẻ nghiêm túc của ông, Vương Trạch Vinh biết ông có chuyện rất quan trọng cần nói.
- Trạch Vinh, bây giờ cũng sắp kết thúc đợt học tập, con có dự tính gì không?
Hạng Nam hỏi.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Bố, có phải xảy ra chuyện gì không?
Thấy Vương Trạch Vinh nhạy cảm như vậy, Hạng Nam thầm gật đầu. Xem ra sự nhạy cảm chính trị của Vương Trạch Vinh đã tăng lên.
- Con bây giờ cũng sắp 36 tuổi phải không?
- Còn kém mấy tháng nữa.
- 36 tuổi đã là Thường vụ tỉnh ủy.
Hạng Nam thở dài một tiếng.
Vương Trạch Vinh biết hôm nay Hạng Nam có điều cần nói nên ngồi đó lẳng lặng lắng nghe.
Hạng Nam lấy thuốc lá đưa cho Vương Trạch Vinh một điếu, tự châm cho mình rồi nói:
- Khuyết điểm duy nhất của con bây giờ không phải là thành tích mà là tuổi.
Vương Trạch Vinh biết rõ điều này. Thành tích hắn đương nhiên không thiếu. Một năm qua Thường Hồng phát triển quá nhanh, các thành phố khác trong cả nước không thể theo kịp, hiệu quả kinh tế cũng không cần phải nói.
- Trạch Vinh, bây giờ Thường Hồng đã không còn quá nhiều ý nghĩa với con.
Vương Trạch Vinh nghe xong ông nói thì cẩn thận suy nghĩ và thấy có lý. Thường Hồng phát triển đến bây giờ, thành tích đã quá rõ ràng, không ai phủ nhận được thành tích của mình. Chỉ cần nói đến Thường Hồng thì ai cũng sẽ biết hắn là Bí thư thị ủy.
- Bố, ý của bố là con không cần tiếp tục ở lại Thường Hồng?
Vương Trạch Vinh coi như hiểu kỳ vọng của Hạng Nam đối với mình. Lãnh đạo trung ương có ai không từng nhận chức ở vài nơi.
Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình không theo kịp.
Hạng Nam nói:
- Con nếu muốn tiến thêm bước nữa ở tỉnh Giang Sơn, ở đây tranh đoạt rất mạnh nên không dễ chuẩn bị. Bố nghĩ như thế nào, chỉ cần con bỏ ra Thường Hồng thì sẽ dễ xử lý. Có thể chọn cho con một nơi tương đối kém một chút làm Phó bí thư Tỉnh ủy, kiêm nhiệm vị trí Bí thư thị ủy tỉnh thành. Cứ như vậy không gian phát triển của con sẽ rất lớn.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút thì thấy mình mặc dù đã công tác ở tỉnh Sơn Nam, bây giờ lại đang ở tỉnh Giang Sơn, tính ra là hai nơi. Đi một nơi nữa cũng là lựa chọn không tệ.
- Con nghe bố.
Vương Trạch Vinh gật đầu đồng ý với việc này.
Hạng Nam thấy Vương Trạch Vinh đồng ý, ông nói:
- Trạch Vinh, đường này mặc dù là đường tắt để đi lên đỉnh nhưng con phải chuẩn bị về tâm lý. Nếu con xảy ra vấn đề ở nơi nào đó hoặc không thể bắt được công việc thì đường tiến tới của con đã hết.
Vương Trạch Vinh nói:
- Điều này con biết, chỉ có thể làm cho từng nơi phát triển tốt thì đường phát triển mới tốt.
Hạng Nam cười ha hả nói:
- Chuyện Bắc Kinh có chúng ta, chuyện cơ sở phải dựa vào con.
Vương Trạch Vinh nói:
- Có phương hướng cụ thể không bố?
Hạng Nam lắc đầu nói:
- Việc này mới là suy nghĩ của bố, vài hôm nữa bố sẽ đi bàn với Bí thư Uông.
Nghĩ đến Bí thư Lâm từng nói với mình, Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này còn có ý của Bí thư Lâm.