Quan Khí
Chương 909 : Thầm giúp
Ngày đăng: 20:24 18/04/20
Tìm một khách sạn, Vương Trạch Vinh tắm rửa rồi đứng ở ban công xem cảnh đêm Khai Hà. Khai Hà bây giờ làm hắn thấy xa lạ. Đây là nơi hắn sống từ bé sao?
Theo địa vị không ngừng tăng lên, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình đã có khoảng cách với trước đây. Từ lần này hắn về Khai Hà không muốn ai biết đã nói rõ mỗi một hành động sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn như thế nào?
Nhìn ra ngoài một lúc, Vương Trạch Vinh vào trong và lấy thuốc ra hút. Hắn đang cười khổ một tiếng, có nhà không dám về. Nghĩ đến gia đình, Vương Trạch Vinh càng nghĩ nhiều hơn.
Vương Trạch Vinh cũng đã nghĩ bây giờ không tiện về nhà ở. Nếu ở trong nhà thì không lâu sau cả tỉnh sẽ biết hắn đã về Khai Hà.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến nội dung cuộc điện thoại của Tào Hưng Hạo, hắn cảm thấy cần quan tâm một chút mới được. Vì thế hắn gọi cho Nhâm Trạch Hải.
Sau khi Vương Trạch Vinh giới thiệu Nhâm Trạch Hải với Chương Kiều Cương, tình hình của y đã thay đổi nhiều. Y giờ đã là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, là thân tín tin cậy của Chương Kiều Cương.
Nhận được điện của Vương Trạch Vinh, Nhâm Trạch Hải đang đi mát xa chân, mấy quan chức chính quyền đang cười cười nói nói vây quanh y.
Thấy là số điện thoại của Vương Trạch Vinh, Nhâm Trạch Hải vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, sao lâu rồi mới gọi thế?
Theo ý của Nhâm Trạch Hải thì nên gọi chức vụ của Vương Trạch Vinh, dù sao bây giờ Vương Trạch Vinh đã là Thường vụ tỉnh ủy, nếu gọi Trạch Vinh thì không tôn trọng. Nhưng lần trước gọi điện Vương Trạch Vinh đã nói cứ gọi như trước, nói như vậy sẽ thân thiết hơn. Nhâm Trạch Hải đương nhiên vui vẻ, như vậy có thể càng thêm gần gũi với Vương Trạch Vinh.
Nhâm Trạch Hải bây giờ biết thực lực của Vương Trạch Vinh, tuy nói vẫn gọi là Trạch Vinh nhưng lộ rõ sự cung kính.
Nghe thấy Chánh văn phòng cung kính nói chuyện điện thoại như vậy, mấy quan chức Ủy ban biết đối phương đều có lai lịch không nhỏ. Bọn họ biết điều đi ra ngoài.
Lãnh đạo điện thoại thì không thể đứng bên mà nghe.
Phòng lập tức yên tĩnh, Nhâm Trạch Hải rất hài lòng với việc này. Y bây giờ đã là cán bộ to mà.
Vương Trạch Vinh nói chuyện với Nhâm Trạch Hải một chút rồi hỏi:
- Trạch Hải, Tào Hưng Hạo có phải gặp chuyện gì không?
Nhâm Trạch Hải đương nhiên biết việc trong tỉnh nên nói:
- Lão Tào cái khác đều tốt chỉ có hay dính tới phụ nữ. Một nữ Mc của đài truyền hình tên Tiểu Linh khá đẹp, không biết sao mà y lại chú ý. Nghe nói phó chủ tịch Sài mấy lần đến đài truyền hình chỉ đạo công việc, không biết như thế nào mà phó chủ tịch Sài có cái nhìn với lão Tào.
Nhâm Trạch Hải nói như vậy làm Vương Trạch Vinh biết đây là do phụ nữ gây họa.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền nhíu mày. Tào Hưng Hạo này từ trước đến giờ vẫn háo sắc, sớm muộn cũng sẽ bị hủy. Chẳng qua nghĩ đến tình hình của mình, Vương Trạch Vinh đỏ mặt.
- Tào Hưng Hạo còn dính đến chuyện gì khác không?
Nhâm Trạch Hải nói:
Tào Hưng Hạo thấy Vương Trạch Vinh sắp lên máy bay rời đi thì định nhờ nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra.
Tối qua Chánh văn phòng gọi tới nói phó chủ tịch Sài đến sở vì không thấy y nên rất giận.
Nghĩ đến nữ Mc kia, Tào Hưng Hạo rất bực bội. Theo y biết thì ả cũng không sạch sẽ gì, ngủ không biết bao người đàn ông. Mình cũng chỉ là thích đồ mới một chút mà thôi. Nhưng không ngờ lại bị phó chủ tịch Sài hiểu lầm, sớm biết thì đánh chết y cũng không thèm chơi ả đó.
Bây giờ còn không biết tình hình sẽ như thế nào? Chẳng lẽ mình sẽ mất chức.
Lúc này Vương Trạch Vinh hơi ngừng lại, quay đầu nhìn Tào Hưng Hạo mà nói:
- Lão Tào, chuyện của anh thì tôi đã nói với Bí thư Khuông, chắc không vấn đề gì. Yên tâm. Chẳng qua anh phải rút kinh nghiệm.
Nói xong hắn đi tới chỗ làm thủ tục.
Mấy người Vương Trạch Vinh đi vào thì Tào Hưng Hạo mới có phản ứng.
Tào Hưng Hạo không dám xác định mà hỏi Chánh văn phòng:
- Anh ta vừa nói gì?
Chánh văn phòng không nhận ra Vương Trạch Vinh, y không ngờ hai hôm nay giám đốc không quan tâm vị trí của mình mà chạy đến đi chơi với thanh niên này. Nghe Tào Hưng Hạo nói, Chánh văn phòng nói:
- Y bảo đã nói chuyện của ngài với Bí thư Khuông, chắc không vấn đề gì.
Nói đến đây Lưu Vân Hà còn chưa nghĩ ra Bí thư Khuông là ai, y có chút lo lắng nói với Tào Hưng Hạo:
- Giám đốc, bây giờ phó giám đốc Trương rất kiêu căng, phó chủ tịch Sài ép ghê quá.
Tào Hưng Hạo rất kích động. Có lời này của Vương Trạch Vinh, y sẽ không sợ ai cả. Chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch chưa phải Thường vụ tỉnh ủy mà? Còn có thể đấu được Vương Trạch Vinh sao? Khuông Năng Hỉ biết chẳng khác nào chủ tịch tỉnh Chương Kiều Cương biết. Hai người bọn họ mà giúp thì không vấn đề gì không giải quyết được.
- Ha ha, thấy không, chỉ cần anh ta nói thì phó chủ tịch Sài có thể làm gì tôi.
Tào Hưng Hạo chỉ về phía trước mà nói, tâm trạng y rất tốt.
Lưu Vân Hà do là thân tín của Tào Hưng Hạo, hơn nữa cũng quan tâm đến quan chức của Tào Hưng Hạo nên hỏi:
- Người đó là ai?
Tào Hưng Hạo cười phá lên nói:
- Vương Trạch Vinh.