Quan Khí
Chương 908 : Nhiệt tình
Ngày đăng: 20:24 18/04/20
Vào một ngày thứ sáu, Vương Trạch Vinh xin nghỉ và ngồi máy bay về Thành phố Chiếu Đông tỉnh Sơn Nam.
Lần này vì không muốn ai biết nên Vương Trạch Vinh không gọi điện, hắn xuống máy bay liền lập tức về huyện Khai Hà.
Đeo cặp da đen, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất thoải mái. Từ sau khi lên làm Bí thư thị ủy, hắn ít có cơ hội đi một mình thế này.
Vương Trạch Vinh đứng đó thì từ bề ngoài không hề giống nhân vật lớn mà giống một thanh niên mới tham gia công tác.
Có đôi khi con người là như vậy, không đạt đến cấp độ nhất định thì hy vọng mình được oai phong. Nhưng khi đạt đến cấp độ nhất định thì lại chán ghét cuộc sống này.
Đứng ở bên ngoài sân bay, Vương Trạch Vinh nhìn xung quanh. Thành phố Chiếu Đông hai năm nay phát triển rất nhanh, máy bay có lẽ đã được sửa lại nên rất đẹp.
Ngay khi Vương Trạch Vinh đang nhìn thì một chiếc Audi đột nhiên dừng lại trước mặt hắn.
- Vương Trạch Vinh.
Cửa xe hạ xuống, chỉ thấy một cái đầu vươn ra rồi giật mình nói.
Vương Trạch Vinh không ngờ có người nhận ra mình. Hắn cũng có chút giật mình nhìn thì thấy là Tào Hưng Hạo.
- Ha ha, Hưng Hạo, sao lại tới đây?
Vương Trạch Vinh mở cửa và vào trong xe Tào Hưng Hạo.
- Không phải là anh lén chạy tới Thành phố Chiếu Đông đó chứ? Thầm kiểm tra sao?
Tào Hưng Hạo khó hiểu hỏi.
- Sao thế, tôi không thể tới đây ư?
Vương Trạch Vinh cười nói.
Tào Hưng Hạo bây giờ vẫn là giám đốc sở Thông tin truyền thông, chẳng qua tâm trạng không tốt mấy. Có tin có người muốn động y, vừa nãy y đưa người quen về Bắc Kinh.
- Ha ha, chỉ là không ngờ anh một mình tới đây mà thôi.
Tào Hưng Hạo thấy cơ hội của mình đã tới. Chỉ cần Vương Trạch Vinh giúp thì ở tỉnh Sơn Nam này ai có thể động tới mình. Tâm trạng y lập tức tốt lên.
- Lần này tôi có việc riêng nên về Khai Hà một chuyến, sau đó đón bố mẹ tôi lên Bắc Kinh.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Tào Hưng Hạo gật đầu tỏ vẻ hiểu.
- Trạch Vinh, tôi thấy anh đang định bắt taxi?
Tào Hưng Hạo hỏi.
- Ừ, tôi định đi taxi về Khai Hà, như vậy không làm người ta chú ý.
- Đến tỉnh Sơn Nam thì sao có thể để anh bắt taxi, như vậy không phải làm mất mặt bạn học sao? Việc này anh không cần lo, dù sao tôi cũng đang rảnh, mấy ngày này đi cùng anh.
- Không tiện mấy, anh còn công việc mà.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Yên tâm, tôi tự bố trí.
Tiền Thanh Phân nói tới đây liền hỏi Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, việc này có ảnh hưởng đến công tác của con không?
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Bố mẹ, chuyện này chỉ bố mẹ được biết, không được nói với ai khác. Nếu người khác biết thì sẽ xảy ra chuyện.
Vương Đại Hải nói:
- Bố nghĩ rồi. Uông Nhật Thần hay Hạng Nam đều là quan rất lớn. Trạch Vinh đúng là không thể đắc tội bọn họ. Có thể làm rể hai nhà thì sẽ rất có lợi cho Trạch Vinh, việc này phải thành.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn ông bố. Hắn không ngờ bố mình lại thay đổi nhiều như vậy.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Vương Trạch Vinh, Tiền Thanh Phân cười nói:
- Trạch Vinh, bố con bây giờ đã thay đổi nhiều. Lần trước Tiểu Giang đã lắp một máy tính trong nhà, bố con lúc rảnh liền lên mạng đọc tin. Ông thấy nhiều chuyện.
Vương Trạch Vinh khẽ thở dài một tiếng. Vẫn là Tiểu Giang giỏi, cô biết dùng lời nói sẽ không tác dụng nên dùng cách này mà đả thông tư tưởng hai ông bà.
Vương Đại Hải nghiêm túc nói:
- Trạch Vinh, bố trước kia coi như sống uổng, thì ra quan trường có nhiều việc như vậy.
Nói đến đây ông có chút áy náy mà nói:
- Trạch Vinh, bố biết con trong quan trường là rất khó. Trước đây bố không biết nên còn gây ảnh hưởng tới con. Bây giờ nghĩ lại thì biết mình sai như thế nào.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cũng không có gì mà bố, con không phải vẫn rất tốt sao?
Tiền Thanh Phân nói:
- Bố con gần đây đã suy nghĩ kỹ, ông nói sau này không gây phiền phức cho con.
Vương Đại Hải nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, bố thấy chuyện với Uông Phỉ là con dao hai lưỡi với con, có lợi, có hại. Con phải chú ý đối xử tốt với cả Uông Phỉ và Hàm Yên.
- Tiểu Giang một mình nuôi con cũng không dễ dàng gì.
Tiền Thanh Phân nói.
Vương Trạch Vinh không ngờ kết quả lại là như vậy. Thấy bố mình đã hiểu ra, hắn rất vui.
Vương Đại Hải nói thêm:
- Bà nó, tôi nói với bà đó. Trạch Vinh nói rất đúng, từ bây giờ bà không được gì về chuyện của Uông Phỉ với ai khác.
Tiền Thanh Phân gật đầu nói:
- Tôi biết, ông giữ miệng mình đi.
Vương Trạch Vinh thấy việc đã giải quyết thì rất vui vẻ, tảng đá đè nặng trong lòng đã biến mất.