Quan Khí​

Chương 934 : Một góc của vấn đề

Ngày đăng: 20:25 18/04/20


Vương Trạch Vinh vừa về nhà thì Mạc Đại Bưu gọi tới hỏi hắn đã ăn cơm chưa.



Trong thời gian này Mạc Đại Bưu đang rất cố gắng công tác, xem ra có tình hình mới nên y mới gọi cho Vương Trạch Vinh.



Vào một quán cơm nhỏ, Vương Trạch Vinh cười nói với Mạc Đại Bưu:



- Sao tìm được nơi này?



Mạc Đại Bưu sớm đã đứng ở cửa đón vội vàng nói:



- Ở đây rất yên tĩnh, đồ ăn ngon. Là một người Giang Sơn mở ra.



Nhìn Mạc Đại Bưu, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Mạc Đại Bưu mặc dù là Cục trưởng cục Công an nhưng xem ra vẫn chưa tạo được uy tín. Ăn cơm cũng không thể tùy ý như ở Hoa Khê. Với năng lực của Mạc Đại Bưu mà không thể tạo dựng uy tín ở cục Công an, điều này có thể thấy tình hình ở đây phức tạp như thế nào.



Đi lên tầng ba, Mạc Đại Bưu dẫn Vương Trạch Vinh vào một căn phòng.



Thấy Mạc Đại Bưu cẩn thận như vậy, Vương Trạch Vinh hơi động tâm.



Biết Long Dũng Đình là thân tín của Vương Trạch Vinh, Mạc Đại Bưu không giấu gì Long Dũng Đình. Sau khi đồ ăn được mang lên, y nói với nhân viên phục vụ:



- Không cần mấy người.



Sau đó Mạc Đại Bưu nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:



- Bí thư Vương, tình hình Xuân Dương rất phức tạp.



- Không phức tạp thì cần gì chúng ta đến đây.



Vương Trạch Vinh nói.



Lấy một tập tài liệu ra, Mạc Đại Bưu đưa cho Vương Trạch Vinh:



- Tôi phát hiện một vài thứ ở nhà mình.



Vương Trạch Vinh cầm lên.



Thứ này xuất hiện ở nhà Mạc Đại Bưu nói rõ ở Xuân Dương còn nhiều người muốn thay đổi.



Đây là một bức thư tố cáo, bên trên nói Nhà máy Cơ khí Xuân Dương không ngừng xâm chiếm tài sản quốc gia. Nhà máy Cơ khí Xuân Dương là một công ty có tài sản gần trăm triệu nhưng trong quá trình cải cách thì đám lãnh đạo công ty đã tham ô, xâm chiếm tài sản quốc gia, sau đó bên Thống kê đánh giá tài sản Nhà máy Cơ khí chỉ có 2 triệu và bán. Sau khi cải cách các lãnh đạo đều chiếm cổ phần nhất định trong công ty mới.



Trong bức thư còn có cả bản coppy chỉ số tài chính.
Vương Trạch Vinh nói.



Mạc Đại Bưu nói:



- Tôi còn sợ điều này sao?



Vương Trạch Vinh lúc này nghĩ tới nhiều công ty tồn tại vấn đề như vậy, hắn thấy mình đã chạm được vào một góc vấn đề. Nếu Trung ương đưa mình tới đây thì mình phải xử lý mọi việc.



Về đến nhà, Vương Trạch Vinh gọi điện cho Uông Nhật Thần và nói rõ tình hình.



Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Uông Nhật Thần nói:



- Thực ra sớm đã phát hiện Bắc Dương có vấn đề nhưng rất nhiều chuyện liên quan quá lớn, nhân viên quá nhiều nên động Bắc Dương sẽ ảnh hưởng toàn cục. Bắc Dương lại là trụ sở công nghiệp lớn, nổi tiếng trên thế giới. Nếu làm quá lớn thì sẽ ảnh hưởng quốc tế.



Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu Trung ương không phải không biết, mà là có điều lo lắng.



- Chẳng lẽ không xử lý?



Vương Trạch Vinh có chút đau đầu.



- Trạch Vinh, đưa cháu đến đó chính là thử thách của Trung ương với cháu. Làm tốt thì tiền đồ của cháu rất lớn, làm lớn thì cháu cũng không có vấn đề gì. Có mấy người các ông che chở thì không ai có thể làm gì cháu. Đổi lại địa điểm là được, chỉ là sự phát triển của cháu đã kết thúc.



Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu ý của Trung ương, mình chính là người đạp bom đạn mà đi tới.



- Cháu có thể có ủng hộ như thế nào?



Nếu là ý của Trung ương, Vương Trạch Vinh đương nhiên phải hỏi chuyện này.



- Cháu cứ mạnh tay mà làm. Chỉ cần hợp lý thì Trung ương sẽ ủng hộ.



- Cháu dự định tiến hành thí điểm cạnh tranh toàn bộ nhân viên ở cục Công an. Tất cả nhân viên đều kiểm tra và sắp xếp vị trí theo kết quả.



Uông Nhật Thần suy nghĩ một chút rồi nói:



- Việc này quan hệ rất rộng, nhất định phải khống chế tốt. Tư lệnh Quân khu Xuân Dương Lý Mộng Sơn có thể ủng hộ cháu. Ông sẽ gọi điện cho người này, cần thì dùng lực lượng quân đội.



- Nếu có quân đội thì không vấn đề gì.



Vương Trạch Vinh nói, hắn biết Lý Mộng Sơn là người Uông hệ.