Quan Khí
Chương 939 : Thả lỏng tâm trạng
Ngày đăng: 20:25 18/04/20
- Em muốn đi hát.
Uông Kiều đột nhiên nói.
Thấy Uông Kiều đứng lên, Vương Trạch Vinh đành nói:
- Được rồi, anh bố trí.
Thực ra cũng không bố trí gì, Vương Trạch Vinh lái xe đưa Uông Kiều đến một quán Karaoke khá đông khách.
Sau khi hai người đi vào, Uông Kiều nói với nhân viên phục vụ:
- Cho hai chai bia lạnh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nghe nói uống bia và hút thuốc khi hát có thể làm mất giọng, chúng ta không nên uống nhiều.
Vương Trạch Vinh chỉ là muốn nhắc Uông Kiều không nên uống nhiều.
Uông Kiều nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền nói:
- Dù sao cũng không cần anh chịu trách nhiệm mà.
Vương Trạch Vinh gãi đầu, Uông Kiều hôm nay sao là lạ vậy nhỉ?
Hai người vào phòng, Uông Kiều cười nói:
- Anh có thể hát không?
Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
- Anh cho đến bây giờ gần như không hát, vì thế ít đi hát.
- Ha ha, còn có thứ anh không biết sao. Tiểu Phỉ nói anh là người giỏi nhất trên đời, không ngờ không biết hát.
Vương Trạch Vinh nói:
- Mặc dù không hát nhưng anh ngồi nghe là được mà.
Uông Kiều cười hì hì.
Lúc này Uông Kiều đã không còn u oán như trước, tâm trạng tốt hơn nhiều. Thấy Uông Kiều vui như vậy, Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì.
Uông Kiều rất nhanh chọn bài.
Thấy Vương Trạch Vinh rót bia, Uông Kiều cười nói:
- Hôm nay một mình em hát, anh là người nghe duy nhất.
Vương Trạch Vinh dựa lưng vào ghế mà nói:
- Tốt quá, trong thời gian này anh rất mệt mỏi, có một người biểu diễn thì anh phải thưởng thức mới được.
Vương Trạch Vinh uống ngụm bia và thấy cả người thật sảng khoái, tâm trạng cũng dễ dàng hơn.
- Ngon quá.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Kiều sẵng giọng nói:
- Ý của anh nói em không phải người tốt?
- Đây là theo lý luận của em mà.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Uông Kiều im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói:
- Em trước đây ít khi nhảy, gần đây em thường xuyên đi nhảy với mọi người. Em không thích ở nhà một mình. Ngồi một mình trong phòng, tâm trạng của em rất không tốt.
Nói xong Uông Kiều khẽ hát.
- Trời đang mua, trái tim em cũng đang khóc. Em muốn một người ôm chặt em, làm ấm trái tim giá lạnh của em. Nước mắt em chảy lên ngực anh, anh lại không thấy nỗi buồn của em …
Uông Kiều dựa vào người Vương Trạch Vinh.
Cảm nhận Uông Kiều rất nóng, Vương Trạch Vinh biết cô đã say.
Tay cô khoác lên cổ Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi, hắn hiểu nếu mình có quan hệ kia với Uông Kiều sẽ có hậu quả như thế nào. Hắn vội vàng nói:
- Em uống nhiều quá rồi, anh đưa em về nhà.
- Em không về, em không muốn về ngôi nhà giá lạnh đó.
Uông Kiều nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh mà nói.
Nghe Uông Kiều nói như vậy, Vương Trạch Vinh biết cô đã say và không biết mình đang ở đâu.
- Trạch Vinh …
Uông Kiều đột nhiên nhẹ nhàng nói.
Nghe giọng nói đầy âu yếm, Vương Trạch Vinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Đừng nghĩ em say, em không say. Em yêu anh.
Uông Kiều vùi đầu vào lòng Vương Trạch Vinh.
Quyết không thể tiếp tục như vậy.
Vương Trạch Vinh dìu Uông Kiều đi ra, lên xe và đưa cô về khách sạn.
Lỗ Na cũng chưa về. Vương Trạch Vinh thấy Uông Kiều đã say nên hắn đi lấy khăn ngâm nước nóng và lau mặt, tay cho cô, sau đó cởi áo ngoài và đỡ cô lên giường. Sau đó hắn rót một chén nước nóng đặt trên bàn cạnh giường cô.
Thấy Uông Kiều đã ngủ, Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói:
- Ngủ ngon nhé.
Nói xong hắn đóng cửa đi ra.
Vương Trạch Vinh không biết lúc này Uông Kiều đang khóc. Cô cảm nhận được Vương Trạch Vinh chăm sóc mình, cô rất hạnh phúc.