Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1016 : Trở về Hoàng Hôn Giới
Ngày đăng: 20:52 20/04/20
Tốc độ của hai vị đạo nhân kia nhìn chậm nhưng lại thật nhanh, Nhạc Vũ vừa nhìn còn thấy họ đang xuyên qua vô số thời không mảnh nhỏ, đợi khi hắn đi ra khỏi Diễn Thiên Châu hai người kia đã đến trước người.
Trước đây hắn đã gặp qua Tử Vân tán nhân một lần, Ngọc Lăng Tiêu thì lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn lập tức làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, hướng hai vị trưởng bối hành lễ.
Nhạc Vũ cũng không khỏi có chút xấu hổ, gọi Quảng Lăng tán nhân là tổ sư, lại gọi Tử Vân tán nhân là sư tôn. Lẽ ra thọ nguyên của Tử Vân tán nhân vượt xa Ngọc Lăng Tiêu, vai vế lại kém hơn vài bậc.
Nhưng hai vị này cũng không để ý tới, sảng khoái nhận Nhạc Vũ thi lễ, trên mặt cười không ngớt.
Nhạc Vũ vô cùng hâm mộ nhìn lên Thái Ất Huyền Quang Lung Linh Tháp trên đỉnh đầu Ngọc Lăng Tiêu.
Trên thân tháp có thể thấy được mấy dấu vết tổn thương đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy dần dần khép lại.
Dùng năm loại tiên thiên linh căn tàn chi chế luyện, xem như là mộc hệ linh bảo đỉnh cấp. Nhưng vật này đối với Ngọc Lăng Tiêu mà nói chỉ là vật thay thế, xem như để chịu thay vết thương cắn trả khi sử dụng Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, bậc linh bảo này cả hồng hoang cũng chỉ có vài món.
- Vũ nhi ngươi có Ngũ Hành kiếm trận, cần gì phải hâm mộ ta?
Ngọc Lăng Tiêu phảng phất như nhìn thấu tâm tư của Nhạc Vũ, nhìn lên cánh tay gãy của hắn, sau đó thoáng cau mày nói:
- Đúng là làm khổ ngươi! Ta cũng chưa từng dự đoán được Từ Hàng lại bỏ ra vốn liếng lớn như vậy. Nếu không phải do ngươi mượn dùng Chu Thiên Tinh Đẩu đại trận, tu vi tiến nhanh, kết quả trận chiến này quả thực khó đoán trước.
Nhạc Vũ cũng không quan tâm tới, vết thương trên cánh tay nhìn qua tuy nặng nhưng nhiều nhất chỉ dùng thời gian nửa năm là có thể chữa lành.
Chỉ cần đợi lực cắn trả tan hết, với khả năng dùng máu sống lại của hắn hiện tại chỉ cần thời gian ngắn liền có thể khôi phục cánh tay này.
Trong lòng Nhạc Vũ cũng hiểu được mục đích đến đây của Ngọc Lăng Tiêu, cũng không cần chờ đợi đối phương mở miệng hỏi, đã phẩy tay áo lấy ra Tử Khuyết Thiên Chương dùng pháp lực bao bọc đưa về hướng Ngọc Lăng Tiêu.
Ngọc Lăng Tiêu đón lấy, hồn niệm trực tiếp thăm dò vào trong Tử Khuyết Thiên Chương, nhìn thấy huyễn ảnh sơ khai thời hồng hoang.
Hắn nhắm mắt đứng yên một lúc lâu, chỉ dùng hai canh giờ đã mở mắt ra hồi tỉnh lại.
Lẽ ra hắn phải nên vui sướng, nhưng khi nhớ tới tính mạng mười lăm vạn đệ tử, dù làm gì hắn cũng không thể buông thả được tâm tình thoải mái như trước kia.
Ngọc Lăng Tiêu có thể không cần để ý tới tính mạng những đệ tử kia, nhưng hắn tuyệt đối không thể dễ dàng lãng quên, dù sao những đệ tử đã bỏ mình trong đó hầu hết là đệ tử mới gia nhập thời kỳ hắn còn ở trong tông môn.
Thân là trưởng bối không thể bảo hộ hậu bối, đúng là hổ thẹn.
- Lan giáo! Từ Hàng!
Nắm chặt tay, Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, lại đem hồn niệm tập trung Hoàng Hôn Giới bay nhanh rời đi.
Hoàng Hôn Giới ngày trước vốn đã sắp hỏng mất, hiện tại đã được chữa trị lại hoàn toàn, chỉ hơn trăm năm thời gian, sinh linh bên trong đã sinh sản nhiều hơn không ít.
Có Chiến Tuyết bảo vệ, số lượng nhân tộc sinh sản đã tăng lên gấp ba so với trước đây! Nhân khẩu phải hơn ba ngàn ức, hiện giờ hầu hết đều là tín đồ của Chiến Tuyết. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nhưng ngay khi Nhạc Vũ đi gần tới Hoàng Hôn Giới, sắc mặt dần dần biến thành một mảnh xanh mét.
Tốc độ độn quang tăng gấp mấy lần, chỉ một lát sau hắn đã mạnh mẽ xuyên vào bên trong hàng rào không gian.
Hắn trực tiếp hướng tới phương vị Thiên Ý Phủ bay đi, thoáng chốc đã xuất hiện bên trong biệt phủ.
Lại chỉ thấy bên trong động thiên không có bóng người nào, chỉ có một ít dấu vết từng ở lại tu hành của mấy người Nhạc Trương thị.
- Là Lan giáo?
Vẻ mặt Nhạc Vũ lạnh lùng, nhưng lại bỏ qua ý nghĩ này. Nếu thật sự rơi vào tay Xiển giáo, hoặc vẫn lạc, với tính tình của Từ Hàng sao có thể không đem ra lợi dụng?
Nhưng mấy người vốn nên náu thân trong động thiên tu luyện bây giờ lại đang ở chỗ nào?