Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1017 : Hành tung thân nhân!

Ngày đăng: 20:52 20/04/20




Nhạc Vũ lạnh lùng quét mắt khắp bốn phía, bên trong động thiên không có



bóng người, chín lưỡi kiếm phôi cùng Thiên Tinh kiếm hắn để lại nơi này cũng không có người động qua.



Linh dược sinh trưởng bên cạnh động thiên vẫn còn hơn phân nửa.



Khẽ nhíu mày, Nhạc Vũ vung lên tay áo, liền đem động thiên còn chưa hoàn toàn thành hình thu vào trong Diễn Thiên Châu.



Hắn đặt động thiên ngay trên tám trăm vạn trượng cao bên trong thế giới Diễn Thiên Châu, dung hợp thành một thể với Chúc Long biệt phủ.



Khi hai nơi động thiên hoàn toàn dung hợp lại, phạm vi vạn dặm bên trong rõ ràng sai biệt thời gian hơn kém nhau gấp năm lần, cơ hồ không kém hơn tầng thứ nhất thiên cảnh trong ba mươi ba thiên.



Nhạc Vũ lại không hề có chút ý hưng phấn, cũng không tâm tình đi quan sát. Hắn đem trứng Chúc Long đưa vào trong động thiên thế giới, sau đó trực tiếp phá không rời đi, ly khai khỏi Hoàng Hôn Giới.



Đứng sừng sững trong hư không, dùng Diễn Thiên Châu thôi diễn một lúc lâu nhưng vẫn không đạt được kết quả.



Thoáng cau mày, hai mắt Nhạc Vũ bỗng dưng sầm xuống, xa xa nhìn vào sâu trong hư không. Chỉ thấy một đạo khí tức đang xuyên toa nơi đó, như ẩn như hiện.



- Ân?



Một tiếng hừ lạnh, Nhạc Vũ bỗng dưng tế lên xương tay Xi Vưu, hướng tận sâu trong hư không trảo mạnh tới. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Phá vỡ thời không loạn lưu trùng điệp, tiếp theo là từng đợt linh lực nứt toác, ngay sau đó một tu sĩ khoảng chừng ba mươi tuổi đã bị hắn nhiếp tới trước mắt.



Người này mặc trang phục trên người Nhạc Vũ cũng thấy có chút quen thuộc, hắn cẩn thận hồi tưởng, liền nhớ ra từng gặp qua trên người Xích Minh Thiên Tôn.



- Thiên Ly Tông, Thiên Tiên tu sĩ? Vì sao ở đây?



Sắc mặt tu sĩ kia tái nhợt, từ khi bị Nhạc Vũ dùng Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Thủ Ấn bắt lấy, hắn đã không nói được một lời.



Nhưng sau khi nhìn rõ mặt Nhạc Vũ, sắc mặt hắn liền đại biến, lộ ra vài phần sợ hãi, còn có một tia ý tứ như không dám tin.



- Ngươi nhận được ta?




Nhưng loại chuyện này khi xảy ra trên người tiểu muội ruột thịt của hắn, thật sự làm cho hắn không cách nào khống chế được phẫn nộ.



Nhớ rõ loại chuyện tương tự như vậy tại Thiên Nguyên Giới cũng từng phát sinh qua một lần. Chỉ là trước đó đã giải trừ hôn ước với biểu muội, tuy có quan hệ nhưng hắn cũng không có cảm tình. Một người lại là tiểu muội ruột thịt của mình, so sánh cảm thụ dĩ nhiên phải bất đồng.



Trong lúc tìm tòi trí nhớ của mấy người kia, hắn đã hiểu được điều này nên thiếu chút nữa đã làm cho hắn mất đi lý trí.



Híp mắt lại cười lạnh, hắn tiếp tục nhìn vào Thiên Huyền Giới. Trong mắt Nhạc Vũ thoáng qua một tia rét lạnh, thần niệm cảm ứng tập trung bên dưới, ở bên ngoài tầng trời phi độn thêm chốc lát liền phát ra pháp lực mạnh mẽ xé mở hàng rào không gian, sau đó trực tiếp xuyên vào bên trong.



Cơ hồ trong tích tắc thân thể đi vào thế giới này, Nhạc Vũ liền có thể rõ ràng cảm giác thế giới hồng hoang mảnh nhỏ nơi đây phát sinh ý bài xích mãnh liệt đối với hắn.



Liên hệ với hồn ấn bên trong bổn nguyên hồng hoang cũng gần như bị cách trở, lực khống chế đối với thiên địa linh lực nơi này liền bị suy yếu gấp trăm lần!



Đột nhiên Nhạc Vũ đối với ngày đó Xích Minh Thiên Tôn có thực lực Ngọc Tiên đỉnh phong lại bị hắn tru diệt tại Hoàng Hôn Giới biệt khuất như thế nào, trong lòng cũng cảm thấy thật cổ quái.



Ngay lúc này, Phá Giới Lệnh chớp động linh quang, khiến nguyên hồn thân thể hắn dung nhập vài phần vào Thiên Huyền Giới.



Tiếp theo nguyên hồn lạc ấn trong bổn nguyên hồng hoang đột nhiên bắn ra tia kiếm khí lành lạnh khắp bốn phía. Đem lực cách trở của Thiên Huyền Giới mạnh mẽ đánh ra một khe hở, cùng hồn niệm của Nhạc Vũ trở thành cộng hưởng.



Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, thân hình xuất hiện trên một đồi núi. Sau đó liền thấy trên thiên không hội tụ vô số hồng vân, thiên địa uy áp cuồn cuộn giáng xuống.



- Thất cửu kiếp lôi?



Nhạc Vũ cũng không hề để ý tới, đem Cửu Khung Minh Ngọc Khuê đạp dưới chân, lấy ra Thái Ất Thanh Trữ Quyển tế lên đỉnh đầu, ba thanh tiên binh màu xanh hộ quanh người, tiếp theo một đạo thanh quang bắn lên, trực tiếp hướng một hồ lớn bay đi.



Chỉ một lát sau đã đi tới trên hồ lớn, chỉ thấy trên không trung thật trống rỗng, nhưng khi Nhạc Vũ dùng long nhãn quan sát, lại thấy được một ngọn núi lớn sừng sững nơi này, ẩn trong mây mù trùng điệp, mắt thường hoàn toàn không thể nhìn thấy.



- Đây là sơn môn Vân Diệt Tông? Một tòa linh sơn a…



Xa xa nhìn lại, chỉ thấy vô số tu sĩ đang lục tục phi độn lên núi. Nhạc Vũ cũng hạ thanh quang, người còn chưa tới, chỉ nghe một tiếng hừ lạnh vang lên:



- Tán tu từ nơi nào tới? Cút trở về cho ta!