Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1133 : Thần Thú Đế Thính

Ngày đăng: 20:54 20/04/20




Văn Thù cùng Quảng Thành Tử nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau, Quảng Thành Tử cân nhắc chốc lát, mở ra một tầng pháp lực ngăn cách, nói:



- Tổ sư tuy mạnh, lại dùng thân hợp đạo, không thể ra tay. Năm đó bị La Hầu bức bách, cuối cùng trảm tam thi chứng đạo, chung quy vẫn chưa được hoàn chỉnh, tru diệt La Hầu, nhưng bản thân cũng bị thương nặng. Nghe nói sau mấy vạn năm cũng chưa khỏi hẳn. Về sau mới có chuyện Hồng Vân vẫn lạc, thần thú Vu Yêu chi thương. Thẳng đến khi hết thảy uy hiếp đều được giải quyết, lúc đó mới dùng thân hợp thiên đạo, muốn mưu đoạt hồn ấn Bàn Cổ, bù lại đạo cơ của bản thân. Nếu hắn còn chưa hợp đạo, tự nhiên mọi người đều không dám có hành động mảy may, nghe theo điều khiển. Nhưng hôm nay mặc dù mọi người còn kiêng kỵ hắn thao túng thiên ý, nhưng đã xa không còn như khi trước. Kỳ thật có chút lời nói vốn không muốn báo cho các ngươi. Nhưng trước mắt thiên cơ đã biến, sau khi các ngươi biết được mới có thể biết ngày sau nên làm việc quyền biến thế nào…



Ánh mắt Văn Thù thoáng lóe ra, Hoàng Long chân nhân là lần đầu tiên nghe nói, chỉ cảm thấy kinh sợ toàn thân, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương đánh thẳng tận đáy lòng.



Tiếp theo sau Quảng Thành Tử nhìn xuống địa phủ, nói:



- Lần này Hậu Thổ chưa tấn thánh vị, bất quá nhìn xem cảnh giới hiện giờ của nàng hơn nữa có công đức đoạt được lần mở luân hồi này, có thể nhiều nhất chỉ thêm ba ngàn năm liền có thể mượn thiên địa nguyên lực chứng đạo. Trong chư thánh sẽ là người duy nhất không bị Hồng Quân sở chế. Ngược lại sẽ có thể hành sự tùy tâm, càng làm người đau đầu. Hậu Thổ sẽ không đích thân ra mặt, nhưng có thể kiếm người thay việc, chính là vị An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc kia…



Hắn nói tới đây, Từ Hàng đạo nhân đang ngồi một bên ngẩn người bỗng dưng lên tiếng:



- Ta nghĩ đến một chuyện, Huyết Lục thiên quân Nhạc Vũ cùng Thủy Kiếm Tiên Uyên Minh nói không chừng chính là cùng một người. Cho dù không phải, giữa hai người cũng phải có chút liên hệ!



Ba người nhất thời ngạc nhiên, tựa như một hòn đá lớn ném xuống mặt hồ, trong lòng kích động gợn sóng, thật lâu chưa thể bình ổn.



Sau một lát Văn Thù đầy khó hiểu nói:



- Chẳng lẽ sư đệ đang nói đùa sao? Thần thông pháp lực của hai người đều khác nhau, một người lại nằm ngoài thiên cơ, một người lai lịch hết sức rõ ràng. Sao có thể là cùng một người đây?



- Chỉ đoán mà thôi, ta chỉ là suy nghĩ tới, hai người này đồng thời xuất hiện tại Huyết Vân sơn mạch, tuyệt đối không thể không có tiếp xúc. Đồng dạng bản thân đều có tuyệt thế kiếm thuật, trận đạo thiên phú lại cao đến kinh người. Uyên Minh đột nhiên quật khởi sau sự việc tại Huyết Vân sơn mạch, không thể không làm cho người ngờ vực. Nhưng cũng không có chứng cớ gì có thể thể chứng thật mà thôi.



Cười tự giễu, vẻ mặt Từ Hàng chuyển sang bất đắc dĩ:



- Hơn nữa hiện giờ cho dù đúng như suy đoán của ta, Uyên Minh kia thật sự chính là Nhạc Vũ, ta và ngươi cũng chỉ có thể cho rằng không biết…



Vẻ mặt Hoàng Long chân nhân nhất thời hơi trầm xuống:



- Huyết Lục thiên quân tàn sát Xiển giáo trăm vạn đệ tử, nếu người này thật sự chính là Nhạc Vũ, chúng ta làm sao có thể ngồi xem?



Văn Thù cùng Quảng Thành Tử nghe vậy đều im lặng, Từ Hàng liếc mắt nhìn Hoàng Long thật sâu, lúc này mới mở lời nói:
- Vì sao tiền bối lại ở đây?



Đế Thính không thể động đậy, đành lui thành một đầu ấu khuyển chưa tới một tấc, đứng trong tay Nhạc Vũ hai mắt chớp chớp nói:



- Bệ hạ nói cho ta biết trước, ngài làm sao phát hiện ta đang ở chỗ này?



Nhạc Vũ thầm bật cười, giờ này khắc này hồn niệm của hắn đã đạt tới chí thánh minh cảnh, chỉ còn kém một chút đã nhìn rõ vạn vật. Đế Thính đang ở gần trong gang tấc, hắn làm sao có thể không hay biết?



Đổi lại là người khác, có lẽ Đế Thính còn cơ hội giấu diếm chạy trốn, nhưng lại gặp chính mình dĩ nhiên là không cách nào.



Nhưng hắn cũng không dây dưa, chỉ suy ngẫm chốc lát liền nói:



- Ngươi là vì mưu cầu chỗ náu thân mà đến, là muốn đi nhờ vả Tây Phương Giáo, vị Địa Tạng Vương Bồ Tát kia đúng không?



Đế Thính khổ sáp nói:



- Nhờ phúc của ngươi, Hậu Thổ thành thánh, thế gian này làm gì còn Địa Tạng Vương Bồ Tát? Ngày hôm nay sát khí đã nổi lên, người tới tìm ta hỏi hung cát càng ngày càng nhiều. Hiện giờ vị Địa Tạng Vương Bồ Tát đã thành không, nhưng nếu có thể dựa vào Hậu Thổ nương nương, vậy cũng rất không tệ. Vì vậy tới tìm bệ hạ, cầu một đạo phù tiến cử!



Nhạc Vũ không khỏi bật cười:



- Thanh danh Đế Thính ngươi, ai chẳng biết chẳng hiểu? Nếu ngươi đi nhờ vả, Hậu Thổ nương…à, vị tỷ tỷ kia của ta nhất định rất vui mừng, cần gì nhờ ta đi tiến cử?



- Như vậy ngươi không hiểu được rồi!



Đế Thính cười đắc ý, lại thật cẩn thận dùng yêu lực đem chỗ náu thân của hai người che giấu, nói:



- Hậu Thổ nương nương là Vu Thần thành đạo, xuôi gió xuôi nước. Vì vậy tâm niệm mặc dù cũng kiên cố, cho dù không bằng nhân sĩ hậu bối khổ tu như ngươi, nhưng đạo tâm cũng dễ vì người thay đổi. Hơn mười vạn năm trước, từng yêu thích một người, lúc sau vì người nọ mà luôn hành sự liều lĩnh, thẳng đến khi người kia vẫn lạc tình ý kia mới kết thúc. Tính tình của nàng vốn là như thế. Nếu nàng không động tâm thì thôi, một khi động tâm, đó là trăm phương ngàn kế đối xử tốt với người đó, nếu ta cầu ngươi một tờ tiến cử, tự nhiên sẽ có thể làm cho nương nương yêu ai yêu cả đường đi, không hề có ý xuống tay với ta. Nếu không nói không chừng ta vừa đi qua, sẽ lập tức bị nàng đem luyện hóa thành bảo vật, cũng vẫn có thể nghe lén được cửu thiên thập địa, chư phương thế giới…



Nhạc Vũ nghe được ánh mắt híp lại, giờ phút này chỉ hận không thể lập tức đem đầu Đế Thính này bóp chết ngay tức khắc.