Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1210 : Sân vắng đi dạo
Ngày đăng: 20:54 20/04/20
Khoảng chừng một khắc thời gian, xuyên ra khỏi bên trong lốc xoáy, Nhạc Vũ cùng Đằng Huyền liền cảm thấy trước mắt thật rộng rãi sáng ngời.
- Rốt cục là động thiên gì dám xưng là cực lạc?
Nhìn quanh khắp nơi, chỉ thấy khắp bốn phía nơi này đều là một mảnh hoang vu, không hề có khí tức sinh khí.
Một đoàn liệt dương nhô trên cao, không biết ở những nơi khác tình hình như thế nào, ít nhất ở chỗ Nhạc Vũ đang đứng lại vô cùng nóng bức.
Không gian nơi này thật rộng lớn, so với Long Thai động thiên còn lớn hơn mấy lần. Thiên địa linh lực bên trong lại không thua kém Diệu Pháp Đại La Thiên, độ dày linh lực cơ hồ đã hóa thành thực chất.
- Thời gian chênh lệch ba mươi lần sao?
Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi chợt động, động thiên thế giới nơi này nếu không có đoàn liệt dương kia đủ xem là thắng cảnh tu hành, nói là cực lạc cũng miễn cưỡng được thừa nhận.
Nơi này thật rộng lớn, tuy còn kém hơn ba mươi ba thiên cảnh, nhưng dùng làm đế đình cũng thật đầy đủ.
Thời gian chênh lệch tuy chỉ được một nửa Diệu Pháp Đại La Thiên, nhưng có thể tùy ý sử dụng. Không cần phải lo lắng như Diệu Pháp Đại La Thiên bị tiêu hao quá mức mà khiến thiên cảnh hủy diệt.
Muốn chứa chấp một ngàn năm trăm vạn tiên tu tuyệt không thành vấn đề.
Nương theo quang hoa chói mắt, ngẩng đầu nhìn lên, ngay sau đó chân mày Nhạc Vũ đột nhiên cau lại.
- Lại là Chu Thiên Tinh Đấu đại trận!
Chỉ thấy những viên tinh tú lóe sáng, cả tinh đồ so sánh với hành cung bên dưới đáy biển ở Thiên Nguyên Giới càng thêm hoàn thiện.
Nhưng chỉ là bị giấu sau đoàn liệt dương kia, toàn bộ ánh sáng của những viên tinh tú đều bị che lấp, không nhìn thấy rõ. Nếu không phải long đồng của Nhạc Vũ không sợ viêm quang, cơ hồ đã có thể bỏ sót.
Cơ hồ mỗi một bước đều nằm ngay khe hở của cấm chế. Đem hết toàn lực lẩn tránh cảm giác của Chu Thiên Tinh Đấu đại trận.
Ngay cả Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang hắn cũng không sử dụng, chỉ trực tiếp mượn dùng lực lượng của Khuy Thiên Châu cùng Côn Luân Kính, lấy khả năng tinh thông trận phù của bản thân xuyên qua bên trong.
Tốc độ mặc dù không nhanh như lúc sử dụng Hồng Mông Khí cùng Ngũ Sắc Thần Quang, nhưng chỉ trong phút chốc cũng vượt xa vạn dặm.
Cự ly cùng đoàn liệt dương trên không trung càng lúc càng gần.
Dần dần hắn đã có thể thấy được dưới ánh mặt trời chói chang là một thân thể khổng lồ không kém hơn thân thể của Tổ Long, lớn đến ngàn vạn trượng đang vây quanh trong một sơn cốc tràn đầy hỏa diễm.
Từ cổ trở lên dựng cao vững vàng, mà liệt dương kia chính là con mắt bên phải vẫn đang mở lớn! Trong con ngươi kim sắc lóng lánh, dù Nhạc Vũ có được Tổ Long kim đồng nhưng hiện tại cũng không dám dễ dàng đối diện cùng nó.
Hắn cẩn thận quan sát pháp tắc kết cấu bên trong cốc, bỗng dưng cười, đưa tay vỗ nhẹ liền đem Đằng Huyền đánh vào bên trong hỏa diểm sơn cốc, cười nói:
- Sư tôn chỉ có thể giúp ngươi đến tận đây, chuyện sau đó sống hay chết hoặc có thể đạt được truyền thừa của Chúc Long hay không chỉ có thể dựa vào chính ngươi. Mong rằng Huyền nhi đừng làm cho ta thất vọng!
Vẻ mặt Đằng Huyền chợt ngẩn ra, có chút không biết nên làm thế nào, sau một lát bỗng dưng cắn chặt răng, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết, thân hình biến hóa thành Đằng Xà, sau lưng triển khai mười tám hỏa diễm cánh, hướng tận sâu trong sơn cốc ngay thi thể của Chúc Long xông tới.
Nhạc Vũ cười hăng hắc, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, lập tức liền thu liễm, tiếp theo thân hình vừa chuyển nghiêng qua bên phải. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Cho dù Chúc Long chỉ còn lưu lại di hài, nhưng ánh mắt vẫn có thể thiêu hủy hết thảy.
Bên trong sơn cốc này tự nhiên không có khả năng lưu lại di vật của hắn, tàng trân của vị đế đình yêu sư này hẳn phải nằm ở nơi khác.
Ngay đúng lúc này sau lưng Nhạc Vũ bỗng dưng truyền tới tiếng nổ vang liên tiếp!