Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1274 : Linh bảo kỳ dị!
Ngày đăng: 20:55 20/04/20
- Đây là Vũ Di sơn? Quả nhiên là thánh địa tán tu phía nam…
Đứng trên đỉnh núi, Nhạc Vũ nghiêng người nhìn chung quanh.
Ở thế giới kiếp trước của hắn, đồng dạng cũng có một tòa Vũ Di sơn. Nhưng sự chênh lệch giữa hai bên lại vượt xa không chỉ là sơn thể trầm hùng khổng lồ.
Ngọn núi như đào nguyên trước mắt, giống như một bức họa tuyệt mỹ, khiến người không tự chủ được sa vào bên trong, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác vô cùng rộng lớn thoải mái.
Hắn đến Vũ Di sơn cũng không chỉ vì ngắm nhìn phong cảnh, mà còn có chuyện quan trọng khác.
- Lạc Bảo Kim Tiễn, không biết vật này có thực sự ở đây hay không?
Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra vài phần bất an.
Tu vi hiện giờ của Nhạc Vũ đã thông thiên triệt địa, đối với trí nhớ của kiếp trước càng thêm rõ ràng trong sáng.
Ngoại trừ tri thức về Đạo gia cùng Phật giáo, đối với truyện Phong Thần Diễn Nghĩa hắn cũng nhớ lại thật nhiều. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Khắc sâu trong trí nhớ của hắn nhiều nhất ngoại trừ những vị đại năng thông thiên, một trong số đó còn có Lạc Bảo Kim Tiễn.
Nhưng thế giới hồng hoang này dù sao cũng khác hẳn với kiếp trước của hắn. Cũng thật khó nói Lạc Bảo Kim Tiễn có thực sự ở Vũ Di sơn hay không.
Thiên cơ hỗn độn, dù hắn dốc lòng suy tính cũng chỉ mơ hồ thăm dò tựa hồ thực sự có vật này, vì vậy mới tìm đến nơi đây.
Lại nói từ sau khi gia nhập hồng hoang, đây là lần đầu tiên hắn chuẩn bị thông qua tin tức biết được từ kiếp trước mắt truy tìm ích lợi.
Thật không biết bên trong cuộc chiến Phong Thần, hai người Tiêu Thăng cùng Tào Bảo giúp đỡ cho Nhiên Đăng dùng Lạc Bảo Kim Tiễn đánh rơi hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu của Triệu Công Minh rốt cục có thực sự đang tu hành tại Vũ Di sơn?
Giây lát sau, Nhạc Vũ chợt bật cười, có được thì may mắn, không được cũng là khí vận, vì sao hắn cần phải suy tính hơn thiệt như thế?
Bản thân hắn có Ngũ Sắc Thần Quang, vốn có thể đánh rơi toàn bộ đồ vật ngũ hành trên thế gian, cũng chưa chắc cần dùng tới Lạc Bảo Kim Tiễn kia.
Tâm niệm chợt động, Nhạc Vũ liền đem Côn Luân Kính cầm trong tay, một đoàn thanh quang chiếu xuống bốn phía, đem trọn Vũ Di sơn phạm vi ngàn vạn dặm đều quan chiếu vào bên trong.
Tán tiên tụ tập nơi này cũng có đến tám trăm vạn, tu sĩ gần ức người. Tuyệt đại đa số đều ở bên trong thị trấn tràn đầy linh lực bên dưới chân núi. Cũng có một bộ phận không e ngại yêu thú cao ngàn vạn trượng đi lên Vũ Di sơn mở động phủ tu hành.
- Kỳ quái, vừa rồi ta rõ ràng có cảm ứng nơi này có dị bảo xuất thế. Vì sao đi tới đây lại không nhìn thấy bóng dáng?
Tu sĩ mặt đỏ không thèm để ý chút nào, chỉ cười:
- Tiêu Việt đạo huynh cần gì thất vọng! Đồ vật vô duyên với chúng ta, vì sao cần uể oải? Theo ta thấy hơn phân nửa có người nhanh chân đến trước đã lấy đi rồi!
Tiêu Việt nghe vậy ngẩn ra, sau đó tự giễu một tiếng:
- Để Tào Vân lão đệ chê cười, Tiêu Việt này tu tâm hai vạn năm, thật không ngờ lần này lại vì một vật ngoài thân mà sinh lòng mất mác, hổ thẹn!
Chân mày Nhạc Vũ nhíu lại, nguyên lai ở thế giới này hai người kia không gọi là Tiêu Thăng cùng Tào Bảo mà gọi là Tiêu Việt, Tào Vân.
Sau đó hắn thoáng kinh hãi, mở ra long đồng nhìn hai người kia chằm chằm.
Trên đỉnh đầu họ cách ba lóng tay hiện lên một luồng tử hồng khí, thẳng hướng cửu tiêu.
- Khí vận như vậy rõ ràng là dấu hiệu quý cực! Thành tựu ngày sau cho dù không sánh kịp thái cổ đại năng như Xích Tùng Tử nhưng ít nhất cũng đạt được bảy thành, bước lên Hỗn Độn Kim Tiên. Vì sao thân vẫn bên trong sát kiếp?
Trong lòng kinh ngạc, sau đó Nhạc Vũ như có suy nghĩ gì:
- Chẳng thể trách hai người này có thể đánh rơi được Định Hải Thần Châu…
Tiêu Việt cùng Tào Vân dù đứng gần Nhạc Vũ trong gang tấc cũng không hề phát giác, lại cẩn thận tìm tòi bên trong thần quốc một lúc, Tiêu Việt như có suy nghĩ nói:
- Xem chỗ này cũng không phải cơ duyên của chúng ta, thật sự đã có người tới trước một bước!
Tiếp đó hắn lại xoay người nói:
- Tào Vân lão đệ, lần này ta cũng có việc cùng ngươi thương lượng! Ta và ngươi đều là những tán tu nhỏ bé, cũng không sư môn. Mấy năm nay ở bên trong Vũ Di sơn không có việc gì làm, nửa bước khó tiến. Nếu cứ kéo dài như vậy, cũng không biết đến bao nhiêu năm mới có thể chân chính trường sinh, tồn tại cùng thiên địa. Cứ mãi đần độn u mê như vậy không phải là biện pháp. Ta nghe nói những năm gần đây phương bắc có vị An Thiên Huyền Thánh đại đế, thực lực tuyệt đỉnh. Lấy lực lượng một người bình định phương bắc yêu tu. Cũng có nghe đồn người này hiện tại đã nhậm chức Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế, chính là hạ giới Trung Thiên Ngọc Đế, hiện giờ đang ở phương bắc chiêu hiền đãi sĩ. Ta muốn đến phương bắc một chuyến, đi tìm duyên pháp, không biết ý lão đệ như thế nào?
Tào Vân nghe vậy gật gật đầu, vẻ mặt như ưu tư, nhưng nghe đến vài câu sau vẫn không khỏi nhíu mày:
- An Thiên Huyền Thánh đại đế? Chỉ sợ có chút không ổn. Đạo huynh! Cho dù chúng ta muốn tìm chỗ dựa, cũng nên đi tìm pháp độ thâm nghiêm chính giáo như Xiển giáo mới phải!