Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1275 : Nhiên Đăng đạo nhân!

Ngày đăng: 20:55 20/04/20




Nhạc Vũ nghe vậy cũng không hề để ý tới. Hiện tại mặc dù hắn đã mượn thế quần tiên nghịch phản nhậm chức Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế vị, nhưng thế gian hiện nay luận thanh thế cùng cường thịnh cùng gốc rễ sâu đậm, bất kể như thế nào cũng không thể đánh đồng với Xiển giáo.



Nếu bàn về pháp độ thâm nghiêm, Xiển giáo xác thực hơn xa Tiệt giáo cùng Tây Phương giáo.



Tiệt giáo vốn tốt xấu lẫn lộn, Tây Phương giáo lại thu nhận đủ mọi hạng người, một câu giáo lý phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật thật làm Nhạc Vũ vô cùng phản cảm.



Tiếp theo chỉ nghe Tiêu Việt nhẹ giọng giễu cợt:



- Nếu có thể ta cũng muốn gia nhập Xiển giáo. Đâu phải ta không muốn bái nhập chính giáo Thánh Nhân, nhận chịu che chở? Nhưng cửa vào nơi đó thật sự quá cao. Hai người chúng ta bất quá chỉ là những tán tu nhỏ bé, làm gì có cơ hội bái nhập môn hạ đây? Chúng ta đều mang nghệ nhập giáo, làm sao được sư trưởng tín nhiệm. Còn không bằng đến Bắc Nhạc Hằng Sơn thử xem thời vận…



Nhạc Vũ híp mắt, thầm nghĩ Tiêu Việt này cũng có được vài phần kiến thức.



Chỉ tiếc trước mắt khí vận hai người này còn ẩn sâu, vẫn chưa tới thời cơ triển lộ.



Nếu không có được Côn Luân Kính, thực khó khăn thôi diễn ra khí vận của hai người này.



Tư chất của họ trên trung đẳng, căn cơ lại vững chắc, phúc duyên thâm hậu tựa như ngọc tốt chưa được mài dũa qua.



Tiêu Việt còn chưa biết được bổn sự của chính mình nên có chút tự xem thường bản thân. Nếu được Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thấy, nói không chừng dưới trướng vị Đạo tổ kia lại có thêm hai vị Hỗn Độn Kim Tiên.



Nhưng giờ phút này hắn cũng không cần ra mặt nhắc nhở để làm lớn mạnh thực lực của Xiển giáo.



Tào Vân nghe vậy cũng có điều hiểu ra, sau một lúc trầm ngâm, chợt cười khổ một tiếng:



- Tiêu đạo huynh nói rất đúng! Bái nhập Xiển giáo xác thực là có chút quá sức. Cũng được! Lần này ta bồi đạo huynh cùng đến phương bắc thử xem thời vận. Vị Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế kia cùng Hậu Thổ thánh nhân tình như huynh muội. Gần đây Nữ Oa nương nương cũng có chút xem trọng hắn. Có hai vị Thánh Nhân làm chỗ dựa, nhắc tới cũng không kém hơn Xiển giáo bao nhiêu…



Hai người nói dứt lời cũng không chút do dự, tự hóa thành một đạo độn quang bay về phía chân trời.



Chỉ trong nháy mắt đã biến mất bên trong thần quốc.



Nhạc Vũ vẫn dùng Côn Luân Kính bao phủ quanh thân, không những không hiện thân, ngược lại còn thu liễm khí tức hoàn toàn.




Ngay sau đó hắn lại đánh ra một đạo ngũ sắc quang hoa hướng về phía kia.



Ánh mắt Nhạc Vũ thoáng ngưng tụ, đoàn quang hoa lập tức chuyển thành một hắc động đem ngũ sắc quang hoa hoàn toàn triệt tiêu.



Ngay sau đó, chỉ nghe bên trong hư không truyền ra một tiếng hừ lạnh.



- Ngũ Sắc Thần Quang! Đại Hỗn Độn Thuật! Bệ hạ quả nhiên đem một thân thần thông của ta học được mười thành! Không đúng, hẳn là đồ đệ giỏi hơn cả sư phụ! Còn mạnh mẽ hơn cả Khổng Dật ta!



Địch ý bên trong hư không toàn bộ tiêu tán, rõ ràng xuất hiện một thanh niên thân hình tuấn lãng, tướng mạo cương nghị từ trong hư không bước ra.



Nhạc Vũ không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng thoáng trầm xuống.



Có thể đánh ra Ngũ Sắc Thần Quang đại viên mãn, Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm, hơn nữa còn muốn mạnh hơn hắn một bậc, trừ bỏ nguyên bản chủ nhân Khổng Dật kia, còn có người nào?



Thần thông hai người giống nhau, phẩm cấp tuy là Khổng Dật mạnh hơn, nhưng trong tay Nhạc Vũ có được Hồng Mông Khí, còn có vài kiện chí thánh linh bảo, cũng không đến nỗi thua một bậc.



Hôm nay nếu đánh nhau với người này, chỉ sợ không có tám ngày mười ngày cũng khó phân thắng bại.



Chỉ một lát sau, vẻ mặt Nhạc Vũ không khỏi tiếp tục thay đổi, bình tĩnh nhìn ra sau lưng người kia.



Chỉ thấy một thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi đang bĩu môi, vẻ mặt buồn rầu đi theo sau thanh niên kia từ trong hư không bước ra.



- Sơ Tam?



Hắn khẽ kêu một tiếng kinh dị, thật sự cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhìn thấy vẻ mặt thiếu nữ kia ủ rũ khóc tang, Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy thật khó giải quyết, trong mắt không tự chủ được nảy sinh sát ý.



Khổng Dật lại hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng trào phúng:



- Yên tâm đi! Khổng Dật ta cả đời quang minh, còn chưa đến mức lấy chính hậu bối của mình đi làm con tin…